NGÔN CỦA ANH - Trang 307

Vừa gọi xong đã thấy cô cầm cốc sữa đi ra, đưa cho anh, "Không kịp

nấu cháo mất rồi, anh uống sữa đã rồi hẵng đi, em đã hâm nóng lại cho anh
rồi đấy, sau này em nấu cháo từ đêm trước cho anh."

Cố Văn Lan im lặng cầm lấy cốc sữa bò, anh ôm cô bằng một tay, "Cô

giáo Lý, em không sợ một ngày nào đó sẽ chiều hư anh hả?" Giọng điệu
của anh khi nói ra những lời này hơi khác thường.

Khê Ngôn hoảng, trước kia thỉnh thoảng cô cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng

cho anh nhưng có thấy anh phản ứng đến mức này đâu, "Anh sắp muộn rồi
đấy, mau uống sữa đi."

Đến tận khi đến bệnh viện Cố Văn Lan vẫn còn dư vị sự chiều chuộng

của cô giáo Lý nhà anh, lúc vào phòng mổ vẫn còn cười vui vẻ.

Phụ tá thứ hai cảm thấy vô cùng kì dị, trộm nói với phụ tá thứ nhất:

"Sao bác sĩ Cố cười kinh dị quá vậy? Lại bị cái gì kích thích chăng? Có khi
là đang ôn tồn với cô giáo Lý thì bị quấy rầy cũng nên."

Phụ tá thứ nhất nói: "Làm ơn lấy phần não nhỏ bằng ngón chân cái suy

nghĩ chút đi ba, bây giờ đang là 5h30 sáng, lúc bác sĩ Cố ở nhà cũng chỉ 5
giờ là cùng, rạng sáng 5 giờ cậu bảo hai người đó ôn tồn á?"

Phụ tá thứ hai tỏ ra vô tội, "Nửa đêm bỗng dưng kích tình không được

à? Bác sĩ Cố đang trong tuổi tráng niên, sao có thể sánh với người thường
được."

Lúc này Bác sĩ Cố mới mở miệng: "Nếu không tôi cho hai anh cái sân

khấu kịch để diễn một khúc tấu nói (*) cho bệnh nhân nghe nhé?"

(*) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói

vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm
biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.