NGÔN CỦA ANH - Trang 317

"Anh ta hiện tại rất thành công nha!" Hứa Du say khướt, chĩa ngón trỏ

chỉ thẳng vào Khê Ngôn, hớn hở nói: "Siêu thành công! Nhưng thành công
vậy còn tìm tớ làm gì nữa?"

"Rồi rồi cậu yên tĩnh chút được không." Khê Ngôn gọi ông chủ tới

tính tiền rồi ôm eo Hứa Du đứng lên, để cô ấy dựa vào người mình.

Lúc Hứa Du uống say rất thích ồn ào rồi phát điên, chính Khê Ngôn

biết lúc say rượu cô cũng rất khó chơi, đã cố chấp lại còn thích chú ý tới
mấy chuyện nhỏ nhặt, hồi học đại học chỉ cần cô và Hứa Du cùng uống say
là lão nhị và lão tam sẽ đồng loạt cảm thấy thế giới này tàn rồi.

Mãi Khê Ngôn mới nhét Hứa Du vào xe taxi được, sau đó cô lên xe

rồi báo địa chỉ nhà Hứa Du, giữa đường về tài xế phải dừng xe một lần, bởi
vì Hứa Du muốn nôn.

Cuối cùng cũng tống Hứa Du về đến nhà được, Khê Ngôn lại phải

chạy ra chạy vào chăm sóc cô ấy, hết lau mặt rồi đến lau tay, lúc cô tự giày
vò bản thân xong rồi về nhà đã là 1 giờ sáng.

Cố Văn Lan vẫn chưa về, có lẽ anh còn bận đến sáng.

Khê Ngôn tắm rửa xong bèn tới phòng bếp nấu một nồi cháo rồi múc

ra hộp giữ nhiệt cho Cố Văn Lan, sau đó mới đi ngủ.

Giấc ngủ này của cô rất sâu, nửa đêm cô có cảm giác Cố Văn Lan đã

về, sau đó lại mơ mơ màng màng cảm thấy hình như anh đang bò lên
giường bèn miễn cưỡng mở mắt, túm lấy cổ tay áo ngủ của anh nói: "Phòng
bếp có cháo, trong hộp giữ nhiệt, anh nhớ mang đi..."

Cố Văn Lan thò mặt qua hôn chóp mũi cô, khẽ nói: "Em cứ như thế

này sẽ chỉ càng làm anh muốn bắt nạt hơn đấy nhé?"

Cô ngủ mất, không nghe thấy gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.