NGÔN CỦA ANH - Trang 315

Cố Văn Lan bỗng dưng thấy không chắc chắn lắm, "Em cười cái gì

hả? Đừng có chối."

Cô giáo Lý của bây giờ không giống hồi xưa nữa, hồi xưa anh chỉ cần

hơi nhìn đã biết cô thích mình rồi, nhưng mà cô giáo Lý của hiện tại bình
tĩnh hơn hồi xưa nhiều, đôi khi anh cũng không hoàn toàn chắc chắn nữa.

Nếu anh chỉ ỷ vào việc cô tốt với anh thì không thể hoàn toàn chứng

minh vấn đề được...

Khê Ngôn ngừng cười, "Em nói không là không, anh bớt vô lý đi

chứ?"

Mặt Cố Văn Lan trở lên nặng nề, "Em có, anh nói có là có."

Nhìn xem, có giống cái vẻ cưỡng từ đoạt lý của bé trai không cơ chứ?

"Em không muốn nghe anh nói nữa, mau đi lên đi, anh sắp muộn rồi

đấy."

"Em phải nói rõ ràng cơ!"

Đúng lúc điện thoại của Cố Văn Lan vang lên, là điện thoại từ bệnh

viện.

Khê Ngôn hơi liếc anh, trộm cười mở cửa chạy mất.

Cố Văn Lan vừa cầm điện thoại vừa đuổi theo cô, gào lên với cô: "Lý

Khê Ngôn, em đừng có chối."

Khê Ngôn chạy chậm lại, sung sướng bước đi, đột nhiên cô nghĩ tới

chuyện gì đó bèn quay đầu nhắc anh: "Anh nhớ ăn cơm đấy."

Chờ tới buổi tối xem anh trừng trị em ra sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.