NGÔN CỦA ANH - Trang 316

Cố Văn Lan bực mình nới lỏng cà vạt, vừa nghe điện thoại vừa chạy

tới phòng cấp cứu.

Khê Ngôn vẫn chưa ăn tối, đói tới mức bụng réo lên ầm ĩ, cô vừa về

đến nhà bèn vào bếp ăn sạch lại số đồ ăn còn lại, sau đó đi tắm rồi vào thư
phòng sửa bài thi, sau khi cô sửa được một tiếng thì Hứa Du gọi điện thoại
tới.

Hứa Du ở đầu dây bên kia im lặng một hồi mới nói: "Khê Ngôn, tớ

gặp Lộ Minh."

Khê Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng lại, ký ức của cô về cái tên này quá

xa xăm, giống như lần trước lúc cô nhìn thấy Cố Văn Lan vậy, ký ức yên
lặng đã lâu đột ngột dâng lên như thủy triều.

Hứa Du nói: "Hiện tại anh ta rất thành công, là luật sư cố vấn cho tập

đoàn lớn nào đó thì phải, cơ mà là tập đoàn nào thì tớ nghe không rõ, tóm
lại là nghe có vẻ oai lắm, trở thành một thanh niên tuấn kiệt rồi."

Khê Ngôn cảm thấy không ổn, "Hứa Du, cậu đang uống rượu đấy à?"

"Đâu có ~" Hứa Du ợ một phát ~

"Cậu đang ở đâu thế?" Khê Ngôn bất đắc dĩ.

"Hừ hừ ~"

"Nói mau, nếu không muộn quá là tớ kệ cậu đấy."

Hứa Du bèn nói ra tên một quán nướng gần công ty cô ấy.

Lúc Khê Ngôn tới thì thấy cô ấy đang ôm chai bia nằm gục lên bàn lải

nhải, cô đi tới giật chai bia trong lòng Hứa Du ra, vỗ nhè nhẹ vào mặt cô
ấy, "Hứa Du, đừng uống nữa, để tớ dẫn cậu về."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.