NGÔN CỦA ANH - Trang 314

"Vậy em giận dỗi cái gì hả?"

"Em không có giận dỗi gì hết."

"Nói dối."

"..."

Tròng mắt đen láy của Cố Văn Lan sâu thẳm, anh nhìn cô chăm chú,

học giọng điệu vui đùa và vô lại của trẻ nhỏ: "Nhất định là em đang ghen,
nhất định là em thích anh."

Khê Ngôn lại nhớ tới ân oán của hai đứa trẻ khu nhà cô.

Bé trai không thấy kẹo đâu, liếc sang thì thấy bé gái đang ăn kẹo bèn

chỉ vào bé gái: "Nhất định là cậu trộm kẹo của tôi, nhất định là cậu! Mau
đền kẹo cho tôi!"

Lúc ấy Khê Ngôn ngồi bên cạnh không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bé gái nói: "Tôi không trộm kẹo của cậu! Cậu đừng có nói lung tung!"

Bé trai nói: "Tôi cứ nói đấy, là cậu trộm, là cậu trộm!"

Sau đó khiến bé gái khóc òa lên.

Bé trai hoảng hốt, mờ mịt nhìn về phía người bên cạnh.

Khê Ngôn bảo cậu bé nhanh chóng lại dỗ người ta đi chứ.

Bé trai đành phải chạy lại an ủi bé gái, nói: "Cậu đừng khóc, viên kẹo

đấy cho cậu là được chứ gì? Không cần cậu đền nữa."

Nghĩ tới đây, Khê Ngôn đột nhiên bật cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.