NGÔN CỦA ANH - Trang 337

"Có khó khăn thì sao chứ?" Chu Vũ tỏ ra hờ hững, nhưng lời nói lại

rất sắc bén, "Cô có làm gì được đâu?"

Quả nhiên...

Địa chỉ nhà là giả, lại không thể liên lạc cho cha mẹ, càng nghĩ càng

thấy không đúng lắm.

Khê Ngôn để nước trái cây sang một bên, cô hơi nghiêng người về

phía trước, "Em nói cho cô biết, chưa biết chừng cô có thể giúp em điều gì,
ít nhất là tốt hơn việc em phải chịu đựng một mình, em mới mấy tuổi chứ?"

"Cô có thể bớt xen vào chuyện của người khác không hả?" Chu Vũ

cau mày tỏ ra không kiên nhẫn, "Cô tưởng mình là Bồ Tát à? Quan Thế Âm
cứu khổ cứu nạn chắc?"

"Cô không phải là Bồ Tát, cô là giáo viên chủ nhiệm của em." Khi nói

chuyện với học sinh Khê Ngôn vẫn luôn rất bình tĩnh, "Em gặp chuyện lại
không nói với cô, một mình em thì làm gì được?

"Lớp nhiều học sinh như thế sao cô không quản tụi nó đi?"

"Các em ấy đâu có khiến cô phải lo lắng như em, người ta ngoan biết

chừng nào, chỉ có em suốt ngày làm khổ cô, em tưởng làm giáo viên nhàn
lắm à?" Khê Ngôn nói xong câu cuối cùng thì quát lên: "Nhóc làm cô tức
chết mất!"

Chu Vũ bỗng nhiên bật cười, một lúc lâu sau nụ cười của cậu tắt

ngấm, cậu nói: "Nếu đã nói đến mức này rồi thì em không gạt cô nữa, em
tính tạm nghỉ học kì sau."

Khê Ngôn: "... Có liên quan tới 8 vạn kia không?"

--

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.