NGÔN CỦA ANH - Trang 338

"Anh không biết cậu ta thông minh thế nào đâu, đầu óc rất nhanh

nhạy, lúc trước em bắt cậu ta viết bản kiểm điểm, tuy nội dung không
chuẩn mực nhưng bút lực khá tốt, nếu tạm thời nghỉ học thế thì thật đáng
tiếc."

"Ờ."

Khê Ngôn liếc anh, nói: "Quên đi, anh có hiểu đâu."

Cố Văn Lan ném tài liệu đang cầm xuống, "Em muốn nói cái gì hả?

Đúng thế, cậu ta thông minh vậy thì nghỉ học đúng là tiếc thật, sau đó thì
sao? Đây là quyết định của chính cậu ta, em có làm gì được đâu?"

Khê Ngôn sửng sốt một lát, nói: "Dù sao em cũng phải khuyên cậu ta,

em là giáo viên chủ nhiệm của cậu ấy nên phải giúp gì đó chứ."

"Em định giúp thế nào?" Cố Văn Lan cầm điếu thuốc lên cắn cắn, lười

nhác nói: "Giúp cậu ta trả nợ chắc?"

"... Em không thèm nói chuyện với anh nữa."

"Thật ra cũng không phải là không thể," Cố Văn Lan ngồi dịch sang

phía Khê Ngôn, gối đầu lên đùi cô, "Mấy năm gần đây chính sách giúp đỡ
học sinh sinh viên của trường cao đẳng trong nước đang không ngừng hoàn
thiện, nếu cậu ta phù hợp với điều kiện giúp đỡ thì em có thể xem xét con
đường này xem sao."

Khê Ngôn cười nói: "Lúc nãy em cũng nghĩ thể."

Bàn tay kẹp thuốc lá của Cố Văn Lan giơ lên sờ gương mặt mềm mịn

của cô, anh dịu dàng nói: "Được rồi, buổi tối em đừng có thảo luận về
chuyện của tên đàn ông khác với anh được không hả, thật là mất hứng."

"Tên đàn ông khác nào cơ? Anh không thể đứng đắn chút được hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.