"Ồ," Cố Văn Lan cười cười, dựa lưng vào ghế, "Cô ấy còn ở viện à?
Xem ra bị thương rất nghiêm trọng nhỉ." Anh duỗi tay dịch cốc nước của
mình ra chỗ cô.
"Hình như sắp xuất viện được rồi, tầm mấy ngày nay thôi." Khê Ngôn
uống nước xong bèn để cốc vào chỗ cũ
Anh như đang suy tư gì, "Vậy thì tiếc thật."
Khê Ngôn hỏi: "... Vì sao?"
Cố Văn Lan nói: "Cô ấy xuất viện thì sao anh được ăn cơm em nấu
đây."
Khê Ngôn không tiếp lời, cô hơi lườm lườm anh rồi đứng lên nói đến
giờ về rồi, còn bảo anh cơm nước xong thì nhớ nghỉ ngơi.
Thế nhưng cái lườm kia lại khiến Cố Văn Lan ngứa ngáy, anh giơ tay
túm cô lại, "Lại đây, cho anh hôn nào."
Khê Ngôn sợ nhiều người, vừa nhìn về phía cửa vừa đẩy anh ra, "Anh
đừng như vậy."
Cố Văn Lan hiểu ý bèn ra đóng cửa lại, sau đó bế cô lên bàn làm việc
bắt đầu hôn, khi đầu lưỡi của anh chui vào miệng mình, Khê Ngôn như
cảm thấy trong miệng là hòn than nóng rực, khiến lưỡi của cô tê rần.
Khê Ngôn để yên cho anh hôn hồi lâu, đến nỗi cảm thấy hơi lao lực.
Lúc anh buông cô ra, Khê Ngôn dựa vào lòng ngực anh thở dốc, "Lúc
nào cũng thế..."
Anh nâng cằm cô lên lau khóe miệng cho cô, dường như nghĩ đến điều
gì đó bèn thì thầm: "Thực sắc tính dã." (*)