NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT
Nguyễn Ngọc Tư
www.dtv-ebook.com
Cỏ Xanh:
hỗ đất đó người ta tính xây một nhà bảo tàng truyền thống. Trước khi
xây, cỏ chỉ với cỏ ống kéo lại mọc cho xanh chơi.
Đám thanh niên thành thị đang thèm một khoảng đất, khoảng trời để
chạy cho sướng cái chân mừng rỡ vẹt một khoảng để đá banh. Cỏ ở đó
vàng và lùn lụn dưới mấy chục đôi chân chiều nào cũng quần nhau hùng
hục. Mà chếch về một phía, cỏ vẫn xanh um tùm.
Thành ra cánh công an phường nghĩ ra một chuyện để làm. Ai bị phạt
lao động công ích trong tuần cứ chiều thứ bảy kéo ra đây hết để mần cỏ.
Trong đám đó, ăn cắp vặt có, đánh lộn có, say rượu có, cờ bạc có... Con
Miên gánh một tội: Say rượu đánh người gây thương tích - bà chủ nhà
Miên thuê. Lẽ ra thì không đến nỗi nào, nhưng lúc nó say rồi sao tự nhiên
nó muốn đánh bà ta quá, muốn quá. Mà hễ người ta say thì kinh lắm, muốn
là làm.
Miên là đối tượng quen mặt của cánh công an phường. Quen quá rồi,
nói con Miên hẻm Tư Cụt ai cũng biết tiếng. Nó đi làm cỏ lần này nữa là
lần thứ tư, có giáo dục gì thì cũng như nước đổ lá khoai, nó nói: “Tui hư
rồi, mấy ông nói cũng như không”. Không vui không buồn, nó là một con
bé lạ lùng, lì lì như cục đá. Làm cỏ lần nào tay dao cũng phơn phớt trên đầu
ngọn cỏ, đám kia ngó qua kêu: “Mấy trự công an ơi! Con Miên mần cà
chớn quá, sao mấy ông không giỏi phạt nó đi”. Miên có lý lẽ của nó: “Mần
chi cho kỹ, mơi mốt tui ra làm nữa”.