NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT - Trang 34

Cái chuyện mà má tôi muốn biết chỉ có bao nhiêu đó thôi. Tôi kể cũng

nhẹ nhàng bao nhiêu đó thôi. Bà thì thấy rằng tôi dường như mất mát nhiều
quá, má nghĩ mất Bảo rồi, sáu tỷ người trên hành tinh này đối với tôi không
là cái đinh gì cả. Bà mong tôi có một biểu hiện gì đó, chỉ cần nhếch nhẹ
một chút đau khổ thôi, má tôi sẽ ôm tôi vào lòng mà an ủi. Tôi cũng thấy
buồn kinh khủng lắm, sao Bảo làm vậy mà tôi không đau đớn, vật vã gì hết.
Sao tôi không ghét Bảo mà thấy thương anh hơn. Ngay cả làm một việc
tương đương vĩ đại là thụi vào người anh, vào ngực anh nơi có trái tim đỏ
tươi nhảy nhót để cho nó đau mà cũng là không được. Thiệt, tệ hết sức.

Tôi lại ăn trứng cút luộc trừ cơm mỗi lần đi tàu tới một địa phương xa,

lại ngoi ngóp lội bùn ra tận bãi bồi xóm Mũi coi người dân sạt sò huyết, lại
đóng vai bồi bàn, bán vé số, nghiện xì ke... để thực hiện phóng sự của
mình. Má kinh lắm, tưởng tôi vì thất tình mà vùi đầu vào công việc. Tôi
nghĩ ra một cách an ủi má: “Con có người yêu khác rồi má à”, má tôi hỏi ai,
tôi chỉ Nguyên. Nguyên với tôi cùng nghề, cùng chuyên trách trang xã hội.
Lần nào đi công tác chung, ăn cơm chiều ở một chỗ heo hút nào đó, chưa
uống nước cho qua khỏi cơn nghẹn đã hỏi nhau, tối nay mình ngủ ở đâu.
Có lần chúng tôi rủ nhau ngủ chợ, ngủ thớt thịt cho ấn tượng chơi. Thành
phố về đêm như một cái lẩu thập cẩm để ớt quá tay. Hỗn độn, nóng bức.
Nguyên nói với tôi “Ở đây có thể xảy ra mọi thứ, kể cả giết người”. Tôi
dựng tóc gáy nhưng không chịu về. Nguyên bảo: “Bên Sông ngủ đi,
Nguyên canh cho” nghe chân thành như một hòn đất. Nguyên yêu tôi. Tôi
trả lời tôi yêu Bảo rồi. Mà tôi có phải là đứa con gái tốt đâu. “Chưa biết tôi
tốt hay không là đã thương rồi”. Nguyên thấy thương thì thôi đi. Tôi bảo:
“Nói theo ngôn ngữ nghề mình, hai đứa mình giống như đứng bên hai bờ
sông, nhìn thấy nhau, nghe nhau nói nhưng không đến được với nhau đâu”.
Nguyên cãi bướng: “Nguyên có đò”. Tôi cáu sườn: “Viên bắn bể xuồng”.
Từ lúc đó Nguyên gọi tôi là Bên Sông. Mà tôi nghi quá, nghi Nguyên là
hậu duệ của nàng công chúa xưa nên lù mù yêu tôi không tương lai như
nàng Mỵ Châu yêu Trọng Thủy. Nguyên này toàn làm những chuyện cho
tôi cảm động không thôi. Ði làm phóng sự về. Ðêm. Mưa thâm trầm dai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.