“Viên ở nhà, má đi chợ” rồi thì đau khổ phát chai đi khi đón tôi ở cửa, nhìn
vũng đêm đen đặc sau lưng đứa con gái. Khổ như nhìn nồi chè khoai môn
má cố công nấu hâm đi hâm lại cả tuần đứa con không về được để ăn. Ba
tìm cách san phẳng quả núi trong lòng má: “Kệ nó, nó đi theo cái nghề của
ba Hậu nó ngày xưa, chắc ảnh cũng hài lòng”. Ba Hậu là ba trước tôi, ông
đã hy sinh ở chiến trường khi tôi còn phiêu diêu ở đâu đó làm thủ tục đầu
thai thành con gái kiếp này. Vốn là một phóng viên chiến trường, khi chết,
trên tay ông vẫn còn cầm cái máy ảnh. Tôi yêu ông vì thường nằm mơ thấy
ông với nụ cười hồn hậu như trong bức ảnh thờ. Ông không nói gì hết,
không đi gì hết, chỉ cười, muôn thuở chỉ cười.
Ông tổng biên tập già nua hay ngắm tôi, than: “Chú thèm cái nhiệt
tình xông xáo của cháu, mà sợ, sợ một ngày tim cháu cũng lạnh ngắt, thờ ơ
nhìn đời chạy ma-ra-tông qua cũng như chú”. Nhưng chú vẫn còn thương,
còn ghét đấy thôi. Ừ, nhưng không dám nói ra. Còn tôi thì dám, người ta
gọi tôi là phóng viên số phận. Từ nghiệt ngã, đau đớn cho đến thăng hoa
nhất, tôi quan tâm đến từng ngõ ngách của đời người. Nguyên, bạn đồng
nghiệp của tôi nhận xét: “Rồi có một ngày Viên sẽ viết về số phận mình”.
Chắc không đâu, cho tới ngày tôi hai mươi bốn tuổi, tôi chưa làm được việc
gì coi được một chút, một chuyện mang hơi hướng vĩ đại như nhặt của rơi
trả lại người bị mất chẳng hạn. Ðời tôi cũng được cấu thành nhiều việc vụn
vặt bình thường. Ngay cả trong tình yêu, tôi cũng hết sức bình thường. Tôi
yêu mà không mộng mị mơ tưởng. Tôi chỉ có một nỗi tự hào rằng mình có
hai người ba, họ đều thương yêu tôi. Dù đã có người nằm xuống.
Cái hồi tôi với Bảo yêu nhau (cho tới bây giờ vẫn chưa xa lắm), tôi
hay lại đằng nhà Bảo chơi. Nhà Bảo nằm trong dãy đường bán thuốc đông
và mỹ phẩm, trước nhà có bà dì ép bìa kiếng cho học sinh bằng bàn ủi. Bà
dì vui tính thấy tôi lại trêu: “Lúc này cô đi đâu ít thấy, thấy tướng thằng
Bảo nhớ cô quá trời”. Tôi cười. Tôi giậm giày trèo lên những bậc thang.
Phòng Bảo, cái ban công nhà Bảo, với tôi có cái gì đó vương vấn thiêng
liêng. Nơi ngày xưa ba Hậu tôi từng hoạt động khi còn được gài ở trong