NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT
Nguyễn Ngọc Tư
www.dtv-ebook.com
Ngổn Ngang:
ái sân trước không có ai, lá bạch đàn khô se sẽ đậu trên băng đá. Nhà
trên cũng không có ai, cây chổi lông gà nằm chéo trên cái bàn chữ U, nửa
ngoài đã sạch bong, nửa trong bụi còn đóng một lớp dày. Con Phèn chắc
cũng đi cua gái, không thấy nhảy xổ ra, tí tởn. Có tiếng nước chảy tồ tồ ở
đằng sau, chắc má tôi ở trong ấy.
Tôi ngồi bệt xuống ngạch cửa nhìn má tôi. Lâu quá không nhìn má,
sao vai má gầy đi vậy không biết. Lưng còng xuống. Vai và lưng khẽ rung.
Sao nhìn giống như khóc. Thiệt tình là rất giống như khóc và thiệt tình là
má khóc. Ai làm gì? Chuyện gì? Sao má khóc?
- Viên, má không ngờ, chuyện thằng Bảo với con...
Cuối cùng thì má cũng biết chuyện này. Má biểu tôi kể tường tận
chuyện gì xảy ra giữa hai đứa. Má vừa lau nước mắt vừa nghiêm mặt :
- Ðâu con kể rành má nghe coi.
Có những chuyện không thể rành rọt ừ thì một cộng một được đâu má
à. Tôi lại gần, cọ mớ tóc bụi bặm vào bên vai má, ngó những giọt nước rỉ rả
từ cái vòi nước đầy rêu xuống mớ cải xanh. Nên bắt đầu từ đâu hở má?
... Hồi đó mỗi khi có dịp, tôi cũng ôm vai má như vầy an ủi: “Lo chi
má, Bảo vẫn còn ở đó, mai mốt con rảnh con lấy chồng mà”. Má tôi hỏi
chừng nào rảnh. Con đâu biết má ơi. Tôi đâu biết. Ngày của phóng viên trẻ
là một ngày vô định. Má tôi cảm thấy hạnh phúc vô ngần khi buổi sớm còn
thấy tôi vùi đầu vào đống gối chăn rối bù như tổ nhện và nói được một câu: