NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT
Nguyễn Ngọc Tư
www.dtv-ebook.com
Lý Con Sáo Sang Sông:
ấc về. Như thể trong đời này chỉ còn gió. Gió lạnh căm căm mà khô nẻ
môi người ta. Da tôi mốc cời. Tàu chạy lừ lừ dọc theo sông, những quãng
không có nhà, sậy mọc thành rừng. Những bông sậy chín mềm, trắng phau
phau. Ðã nhiều bông lìa cành, trùng trình bay. Nước mặn rin rít da. Nghe
gió này là mùa cưới đến.
Nét chữ không bay bướm trong tấm thiệp mộc của Út Thà mang cho
tôi một cảm giác lạ lùng. Vui, buồn, chua xót lẫn lộn. Má tôi bảo: “Con về
sớm mấy ngày cho thằng Phi đỡ buồn”. Tôi lật lịch khẽ cười, má à, có
những nỗi buồn không ai trị được đâu. Nó day dứt tháng năm, nó dài dăng
dẳng. Người yêu đi lấy chồng mà, biết bao người tự tử.
Cái lần gần đây nhất tôi đi Tân Thuận có ghé qua nhà, Phi đang lui cui
đóng giường, Thà cũng qua chơi, vo gạo ngoài sàn lãn, dì Tư - má Phi lột
bông súng nấu canh chua, Phi nói nửa đùa nửa thật: “Ðóng giường mới
cưới vợ chơi”. “Cưới ai?”. “Út Thà”. Nghe tiếng kêu cùng tiếng cười giòn
trong bếp. Tôi ở lại ăn cơm chiều. Một bữa cơm ắp tiếng cười rộn rã. Khói
ấm bừng nở trên những tia nắng xuyên qua khe lá. Họ làm tôi vui quá.
Vậy thì làm sao đến nông nỗi này?
Phi cười cười, từ từ rồi nói. Nhưng dì Tư thì chắt lưỡi hít hà lúc tôi
bước chân vô nhà. Dì có vẻ giận Thà lắm. Phi nhún vai thì thầm: “Má tao
cằn nhằn nhức mình muốn chết”.
Tôi hiểu dì Tư như hiểu má tôi. Trong lòng mọi người thằng Phi tội
nghiệp lẽ ra phải được hạnh phúc. Nó hy sinh quá nhiều rồi. Với má tôi, bà