"Tôi đã bảo cô phải ở yên trong căn phòng đó!"anh cay nghiệt nhắc cô.
“Có phải anh định để cho tôi chết đói không vậy?” Cô phẫn nộ hỏi, cảm
thấy nghẹn lại trong cổ họng mình.” Không ai mang đồ ăn cho tôi bởi vậy
tôi tự đi tìm nó.”
Nét mặt anh hơi mềm đi. “Tốt thôi.Vậy tính hay quên của những người
khác là nguyên nhân cô bị tìm thấy. Nhưng việc đó không cho phép cô
được mang vũ khí, cô gái!”
“Tôi chỉ lấy nó để tự bảo vệ mình!”
“Từ cái gì?”anh cộc cằn hỏi.”Không ai muốn làm hại cô ở đây cả.”
“Có thể không ai làm hại tôi, nhưng họ có ý định xấu!” Brenna đáp trả.
“Ý định của họ được chấp nhận trong nhà của ta, cô gái,” Garrick nói, lông
mày anh hẹp lại.
“Anh cho phép họ bắt tôi ư?”
“Đúng vậy.Trước đây ta không phản đối khoái lạc của họ, và bây giờ cũng
như vậy.”
Mắt Brenna mở to, rõ ràng bối rối. “Vậy thì tại sao anh lại giữ tôi tránh xa
khỏi họ?”
”Ta muốn cho cô thời gian điều chỉnh cuộc sống mới của cô,” anh đáp dễ
dàng, như thể suy nghĩ của anh sẽ bị đánh giá bởi cô. “Ta vẫn cho cô thời
gian.”
Cô nhìn trừng trừng vào anh một cách khinh khỉnh, ánh mắt cô u ám. “Một
lần nữa anh lại tỏ rõ bản thân anh là một tên ngốc, Viking, bởi vì tôi sẽ
không bao giờ điều chỉnh cuộc sống của tôi! Tôi sẽ không là một con điếm
cho bạn bè của anh!”
Ánh mắt anh lóe lên với sự kiềm chế cơn giận một cách rõ ràng . “Ta nghĩ
đã đến lúc để chứng tỏ ai là chủ ở đây, cô gái.”
Heloise cuối cùng cũng can thiệp vào. “Garrick, không. Không phải ở đây
trước tất cả mọi người.” Bà nói bằng tiếng của họ và cho rằng Brenna
không thể hiểu.
“Cô ta cần được dạy cho một bài học!”
“Đúng, nhưng không phải ở đây, con trai. Cô ấy phải được đối xử khác với