NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 156

nhiều nền văn hóa khác nhau, phong tục tập quán rất phức tạp. Vốn dĩ mỗi
thôn xóm có tập tục khác nhau, nhưng lâu dần, vì không muốn đắc tội với
thần linh nên người quê anh đã tập trung phong tục của mọi nơi lại rồi sử
dụng tổng hợp."

"Đừng nói lung tung, cẩn thận lại đắc tội với thần linh đấy." Lâm Đào

nghiêm nghị nhắc nhở.

"Nhưng em lại rất hứng thú với các phong tục tập quán." Tôi nói.

"Anh thử kể một vài phong tục lạ lùng cho em nghe xem nào."

"Thế thì nhiều lắm. Đặc biệt lạ lùng ấy à? Ví dụ như một huyện ở phía

bắc Thanh Hương có tục nếu trẻ con chết yểu phải đặt thi thể của đứa trẻ ở
ngã ba đường ba ngày. Một huyện ở phía nam lại quan niệm thi thể không
được nhìn thấy ánh nắng, cho nên họ sẽ dùng vải trắng bọc kín đầu thi thể
lại. Còn một số nơi khác, sau khi có người qua đời, phải nhét tiền xu vào
miệng. À, còn có một nơi có tục trét bùn lên mặt nạn nhân. Ở quê anh, phải
mặc cho thi thể nhiều lớp áo liệm, chất liệu của áo liệm cũng rất cầu kỳ."

"Đây là phong tục tập quán kiểu gì thế? Rõ ràng là mê tín dị đoan."

Tôi nói.

"Đừng nói bừa, đừng nói bừa." Lâm Đào cuống quýt kêu lên.

Trong lúc trò chuyện, xe đã chạy đến trước cổng trụ sở Công an thành

phố Thanh Hương.

Chúng tôi vừa đẩy cửa bước vào tổ chuyên án đã cảm thấy bầu không

khí thật nặng nề. Tất cả lãnh đạo và cảnh sát đều có mặt, người thì cau có,
người thì hút thuốc, người thì uống trà, người thì xem tài liệu, người thì
ngồi đờ đẫn, chẳng ai nói tiếng nào. Nhưng câu nói của phân đội trưởng
Trần lại chẳng hề ăn nhập với bầu không khí đó: "Lưu Kiệt khai nhận rồi."

"Yeah!" Tôi và Đại Bảo đập tay vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.