dừng khựng lại, hình thành vết gãy xương và tổn thương dội đối lực tại vị
trí đối diện với chỗ xương gãy. Thông thường, tổn thương não ở mức độ
này, nếu được chữa trị kịp thời vẫn có thể cứu sống. Nhưng nạn nhân lại
một mình hôn mê bên bờ hồ khiến xuất huyết não nghiêm trọng dần, đến
mức độ như trong phim CT thì đã vô phương cứu chữa.
"Đúng là trượt chân ngã dẫn đến tử vong." Đại Bảo tháo lớp găng tay
bên ngoài, cầm lấy phim CT, đứng xem dưới ánh sáng rọi qua cửa sổ.
Tôi đeo lại găng tay, cầm cánh tay của nạn nhân lên xem: "Hai bên
cánh tay của nạn nhân có một số dấu móng tay, cái này thì khó có khả năng
tự gây ra phải không?"
Tôi vừa nói, vừa thử thực hiện trên cánh tay mình, xoay trở đủ các tư
thế xem có thể hình thành dấu vết giống như trên cánh tay nạn nhân hay
không.
"Đúng là không dễ." Bác sĩ Đào nói. "Nhưng khó mà xâu chuỗi điểm
này với cái chết của nạn nhân được, cũng có thể là trước đó cãi vã xô xát
với người nhà rồi bỏ đi, sau đó chẳng may trượt chân ngã chết."
"Nói cũng đúng." Tôi nói. "Về lai lịch thi thể, vẫn chưa có manh mối
gì phải không?"
"Tôi nghĩ rằng có thể tìm ra được!" Bác sĩ Đào nói. "Lại đây, giúp tôi
một tay."
Xoay lật tử thi mà không để những chất bẩn như vết máu bắn lên
người là cả một nghệ thuật, nhưng đây cũng là bài học nhập môn của pháp
y. Tôi và bác sĩ Đào cùng di chuyển tử thi đến bên mép bàn giải phẫu, sau
đó lật sấp thi thể lại. Vì hiện tượng co cứng tử thi đã xuất hiện, thi thể cứng
đờ nên cũng dễ lật hơn nhiều.