NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 508

Đối mặt với tôi là hàng chồng hồ sơ vụ án đã kết án và những tiếng rì

rầm to nhỏ bên kia vách tường phòng tư liệu. Tôi là một bác sĩ pháp y đã
phá được không biết bao nhiêu án mạng, vậy mà bây giờ lại trở thành nghi
phạm giết người, thật là trái ngang ngoài tưởng tượng.

Tôi cầm ảnh của nạn nhân Lưu Thúy Thúy lên xem, thử bắt mình hoàn

toàn không né tránh để nghĩ kỹ lại xem liệu trước đây đã bao giờ có dây
dưa gì với cô gái này không. Nhưng xem suốt một ngày trời, tôi vẫn khẳng
định với bản thân rằng chắc chắn là tôi không hề quen biết cô ta.

Trời đã gần tối, tôi không về nhà, tôi không biết phải về nhà như thế

nào, phải làm sao để nói với Linh Đan chuyện này. Trong phòng tư liệu
trống trải, tôi bắt đầu chậm chạp lật giở hồ sơ, muốn dùng khả năng thích
ứng mạnh mẽ của bản thân để kéo mình ra khỏi dòng cảm xúc đủ mùi lẫn
lộn.

Đột nhiên, Lâm Đào và Đại Bảo đẩy cửa bước vào.

Đại Bảo rầu rĩ nói với tôi: "Hôm nay, bọn anh đã lấy trộm các tư liệu

của năm vụ án trong chuyên án Ba Sáu, mang photo cho em một bản, em
nghiên cứu cho kỹ nhé."

"Lấy trộm đấy nhé!" Lâm Đào nhớn nhác nhìn ra ngoài cửa, nói. "Nếu

bị tổ chuyên án biết được thì bọn tớ cũng toi. Đây là vi phạm kỷ luật đấy."

"Ừ!" Đại Bảo gật lia lịa. "Bọn anh không muốn chui vào đây ngồi đọc

hồ sơ như em đâu."

Tôi tràn trề xúc động nhìn hai người anh em của mình. Với tình cảnh

của tôi bây giờ, ngoài sư phụ ra, chắc chỉ còn hai người này tin tưởng tôi
nhất thôi. Tôi nói: "Mấy hôm nay em sẽ ngủ luôn ở đây, buổi tối nếu hai
người rảnh rỗi thì đến đây nghiên cứu hồ sơ với em nhé."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.