NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 523

"Anh ấy toàn nói mê thôi, cậu không biết à?" Lâm Đào cười đáp.

Tôi nói: "Đâu chỉ nói mê thôi đâu? Anh ấy còn mộng du nữa! Lần

trước mộng du đi tìm phòng giải phẫu suýt nữa làm tớ chết khiếp."

Tiếng cười của chúng tôi vừa dứt, trên đường phố bắt đầu xuất hiện

từng nhóm nam nữ túm năm tụm ba, ngả ngớn bước đi.

"Hết giờ rồi." Tôi ngồi thẳng dậy.

"Người ta không gọi là hết giờ." Lâm Đào nói. "Cậu nghĩ là xem phim

chắc?"

Dòng người mỗi lúc một đông. Tôi mở mắt thật to, sục sạo tìm kiếm

trong dòng người. Tôi đưa tay nhìn đồng hồ, đã sắp 2 giờ sáng, liên tục hai
ngày thiếu ngủ khiến mắt tôi bắt đầu lờ đờ.

Dần dần, người đã tản hết, chúng tôi vẫn không phát hiện ra bất cứ

manh mối khả nghi nào.

"Chắc là biện pháp này không được rồi." Lâm Đào nói. "Ôm cây đợi

thỏ là truyện cười dân gian mà. Chúng ta phải nghĩ ra cách khác, ít nhất
phải nắm được một đặc điểm nào đó của nghi phạm mới được."

"Từ từ đã." Lâm Đào đang chuẩn bị nổ máy quay về, tôi bỗng kêu lên.

"Tớ nghe thấy ai đang gọi gì đó?"

"Cái gì?" Lâm Đào mở cửa xe, dỏng tai lên nghe.

Một giọng con gái lanh lảnh xuyên qua khe cửa mở hé, lọt vào trong

xe chúng tôi.

"Bể! Bể!"

Tóc gáy tôi rào rào dựng ngược.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.