NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 69

Tiếng rú đột ngột của Đại Bảo khiến tim tôi đập lên thình thịch. Tôi cố

gắng trấn tĩnh lại, đi đến bên giường, nhìn vào đầu tử thi. Đại Bảo nói
không sai, dưới mái tóc là một khối màu xanh đen bằng phẳng, lờ mờ thấy
mũi nhô lên, nhưng đúng là không thấy mắt, miệng đâu cả.

Dưới ánh đèn u ám, thoạt nhìn trông giống như một tên trộm trùm tất

đen lên mặt hay người không mặt trong phim kinh dị. Tôi ngồi xuống, quan
sát kỹ khuôn mặt phẳng lì.

"Làm sao có thể thế được?" Phân đội trưởng Thẩm và giám đốc

Vương cùng kêu lên. "Chẳng lẽ nạn nhân không phải là phó chủ tịch
Đinh?"

Họ cùng bước lại gần nhìn, rồi cùng "á" lên kinh hãi.

"Cho dù là không phải phó chủ tịch Đinh thì cũng không thể không có

mặt được." Lúc này, tôi đã trấn tĩnh lại, đưa ngón tay ấn xuống phần mặt
của thi thể, lớp "da" trên bộ mặt lập tức nhăn nhúm lại.

Tôi đột nhiên bừng tỉnh: "Ồ, té ra là phần mặt của tử thi bị rất nhiều

lớp giấy đậy lên, sau khi tử thi thối rữa, dịch phân hủy chảy ra, ngấm vào
giấy nên có cùng màu với các phần khác trên mặt. Cộng thêm ánh đèn ở
đây tối quá nên nhìn mới như không có mặt."

Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng đều rất cao, dù mới chỉ qua năm ngày

nhưng thi thể đã thối rữa và trương phình nghiêm trọng. Tấm drap trải
giường màu trắng đã ngấm sũng dịch phân hủy xanh đen, loang lổ từng
mảng.

Tử thi nằm ngửa, hai tay vòng ra sau lưng nên không nhìn thấy, có lẽ

là bị trói. Hai chân duỗi thẳng, bị quấn chặt với nhau bằng băng dính màu
vàng, sau đó tiếp tục dán lên giường. Tôi lật tử thi lại, thấy đôi tay nhăn
nhúm sau lưng, cũng bị trói bằng băng dính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.