NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 81

nạn nhân lại mở cửa cho những mấy người lạ vào nha?"

"Nhưng họ đã loại trừ khả năng phó chủ tịch Trần thuê sát thủ rồi mà."

Lâm Đào nói.

"Còn một vấn đề nữa." Tôi nói. "Cậu nói xem, là ai gõ cửa mà vị phó

chủ tịch này lại mặc áo may ô quần đùi ra mở cửa, còn dẫn cả đám lên
phòng ngủ của mình nữa?"

"Em nói đúng đấy!" Đại Bảo nói. "Dưới nhà có phòng khách rộng rãi

không ngồi, lại trèo lên phòng ngủ. Với lại có khách đến nhà, ít ra cũng
phải mặc cái quần cho tử tế chứ, ai lại mặc nguyên quần đùi? Người khác
thì không nói, đằng này ông ấy là phó chủ tịch thành phố cơ mà!"

"Vậy ý mọi người là sao?" Lâm Đào nói. "Một vấn đề đơn giản thế

này mà chúng ta lại không nghĩ ra, có vẻ như chúng ta đều giống nhau, bị
phân tâm bởi vụ án chặt xác ở tỉnh."

*

"Suy đoán lúc trước của chúng tôi đã sai." Tôi quay về bộ chỉ huy

chuyên án, chủ động thừa nhận sai lầm với thư ký Bao. "Vụ án này chưa
chắc đã là người quen gây án. Vì cho dù có quen biết đến đâu, phó chủ tịch
Đinh cũng không thể dẫn mấy người đàn ông lên phòng ngủ của mình giữa
đêm hôm được, hơn nữa còn mặc nguyên quần đùi áo may ô. Phó chủ tịch
còn là người nơi khác đến đây nhậm chức chứ không phải người bản địa."

Thư ký Bao chưa bao giờ tiếp xúc với công tác điều tra hình sự, nghe

tôi trình bày xong, suy nghĩ rất lâu mới ngẩn ra: "Vậy thì là ai? Cửa sổ vẫn
đóng nguyên cơ mà? Làm sao hung thủ vào nhà được?"

"Có chìa khóa." Tôi và Lâm Đào đồng thanh đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.