NGỰ CHÂU ÁN - Trang 129

Nhìn vẻ mặt chán nản của y, Huyện lệnh lo ngại hỏi, "Chuyện gì đã

xảy ra?"

"Bẩm đại nhân, bọn thuộc hạ tìm thấy ngôi nhà đó chẳng chút khó

khăn. Đó vốn là gian buồng nhỏ của một người làm vườn, nằm trong một
dinh cơ cũ kĩ bị bỏ hoang từ nhiều năm trước. Khu nhà chính đã đổ nát,
nhưng gian buồng của người thợ làm vườn, nằm ở nền đất phía sau, đã
được sửa chữa gia cố. Bà lão họ Mạnh là người duy nhất cư ngụ ở đó. Sáng
nào cũng có một nữ nhân giúp việc đến làm mấy việc chân tay nặng nhọc.
Hàng xóm láng giềng ngờ rằng gian buồng được dùng cho các mục đích ám
muội, xúc phạm đến đạo lý thánh hiền. Họ thường trông thấy cả nam lẫn nữ
ra vào chốn ấy lúc đêm hôm khuya khoắt. Nhưng vì nó nằm tách biệt trong
điền viên bỏ hoang đó, nên không ai nghe hay thấy chính xác những gì diễn
ra. Do thế, chẳng ai biết kẻ nào đã hạ sát bà lão."

"Bị hạ sát ư? Đồ ngốc, sao ngươi không nói ra ngay? Bà ta bị giết thế

nào?"

"Bẩm, bà lão bị siết cổ", viên Bộ đầu rầu rầu đáp. "Chắc hẳn bà ta có

khách viếng thăm ngay trước khi bọn thuộc hạ đến, vì trên bàn có hai chén
trà hãy còn ấm. Mạnh bà bà nằm chết dưới sàn, cạnh chiếc ghế bị lật nhào,
một chiếc khăn lụa siết chặt quanh cổ. Thuộc hạ vội tháo khăn nhưng bà ta
đã ra đi vĩnh viễn. Thuộc hạ đã cho chuyển thi thể về đây. Giờ Ngỗ tác
đang nghiệm thi."

Địch Công mím chặt môi. Đây đã là vụ án mạng thứ tư! Dằn lòng lại,

ông nói bằng giọng dứt khoát, "Được rồi, ngươi đã làm rất tốt. Giờ ngươi
có thể lui."

Ở cửa ra vào, Bộ đầu suýt va phải lão Hồng, Lính gác nha môn đã báo

với Sư gia về vụ án mạng mới và lão đang nóng lòng muốn nghe chuyện gì
đã xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.