NGỰ CHÂU ÁN - Trang 145

nóng bức này, sẽ có ít người bước chân ra ngoài phố. Và khu vực bên kia
cầu chẳng khác gì tổ mối, một nơi tuyệt vời để lẩn trốn."

Ông ra hiệu cho lão Sư gia và Bộ đầu tháp tùng mình. Ba nam nhân

cùng cuốc bộ về phủ, theo sau là những Bộ khoái khiêng cáng, Ngỗ tác
cùng Dương chưởng quỹ đi cuối đoàn.

Địch Công nói với viên Bộ đầu, "Hãy lấy một con ngựa tốt mà phi tới

bến tàu. Công vụ hỏa tốc, ngươi hãy gắng hết sức đi nhanh nhất có thể. Lên
thuyền mành của Quách Minh và triệu gã tới nha phủ. Nếu họ Quách không
có ở đó thì ngươi ngồi lại đợi gã! Nhanh lên nào!"

Khi Bộ đầu lao như phi tiễn về phía trước, ông thì thầm với Hồng Sư

gia, "Lão hãy tới Kha gia ngay lập tức và kiểm tra xem có đúng là y đang
an giấc trong tiết trời nóng bức này không!"

Quay lại thư phòng, Địch Công ngồi xuống sau án thư và châm cho

mình một chén trà. Ông uống cạn trong một hớp, rồi tỳ khuỷu tay lên án.
Vừa cau mày suy tư, ông vừa cố gắng sắp xếp lại các ý nghĩ đang tràn ngập
trong đầu. Có điều không ổn với tiến triển mới nhất, điều gì đó về vụ án
này mà trực giác ông từng lờ mờ cảm nhận được. Trường bào xám ướt đẫm
mồ hôi, lưng và vai áo dính bết vào người, nhưng ông thậm chí còn chẳng
nhận ra.

Sau hồi lâu, Huyện lệnh bất chợt đứng bật dậy, miệng lầm bầm,

"Đúng! Đó chính là lời giải! Mọi thứ đều khớp, ngoại trừ động cơ!"

Ông ngồi lại xuống, cố gắng quyết định xem hành động thế nào cho

khôn ngoan. Lập luận mà ông đưa ra không hẳn là bất khả thi, nhưng liệu
có chí công vô tư khi buộc tội kẻ khác dựa trên trực giác của bản thân
không? Nên ưu tiên giả thuyết đến từ một suy luận cẩn trọng và hợp lý hơn
một trực giác chăng? Liệu ông có thể tiến hành kiểm tra trực giác và lập
luận của mình cùng một lúc? Vuốt chòm râu dài, một lần nữa ông lại chìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.