NGỰ CHÂU ÁN - Trang 157

than phiền gì về thời tiết nơi đây, mỗi khi ta nghĩ đến mùa đông khắc nghiệt
ở phương bắc..."

Mọi người trao đổi những câu bình phẩm nhã nhặn trong khi viên

quản gia và lão Hồng phục vụ trà nước.

Nhấp một ngụm trà, Huyện lệnh nở nụ cười phóng khoáng và tấm tắc

khen, "Cực phẩm! Trà ngon lắm, Kha tiên sinh! Đúng như thiên hạ kỳ vọng
về một nam nhân có khẩu vị tao nhã như ngươi!"

Trông thấy Địch Công đang cao hứng, hiển nhiên những vị khách

khác cũng tươi tắn hẳn lên.

Biện đại phu lau mồ hôi đọng trên vầng trán và hỏi, "Bẩm đại nhân, đã

có tin gì mới về tên côn đồ đã tấn công thảo dân chưa ạ?"

"Vẫn chưa, Biện đại phu à, nhưng các thuộc hạ của ta đang theo dấu

hắn. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm tóm được tên côn đồ đó!"

"Bẩm, thảo dân vô cùng hối tiếc đã gây thêm rắc rối", vị đại phu nói

với vẻ hối lỗi. "Chắc hẳn đại nhân đang cực kỳ bận rộn với những vụ án
mạ..." Ông ta ngắt lời giữa chừng, liếc nhanh về phía gia chủ và tự sửa lại
ngôn từ, "... với những vấn đề hệ trọng khác."

"Đúng thế, quả thật ta đang vô cùng bận rộn. Cũng vì những vấn đề ấy

mà ta triệu tập cuộc hội kiến này. Bản quan đã yêu cầu các vị thân chinh tới
đây, bởi vì ta cần những lời khuyên."

Quay sang phía Kha Nguyên Lương, ông tiếp lời, "Bản quan tin là

ngươi sẽ tha lỗi cho ta vì đã chọn Kha gia phủ làm nơi gặp mặt, trong
những ngày tang tóc buồn thương này. Nhưng vì ngươi liên đới trực tiếp tới
bi kịch này, nên ta hi vọng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.