NGỰ CHÂU ÁN - Trang 158

Địch Công không kết trọn câu. Khi y cúi đầu vẻ tổn thương sâu sắc,

ông nói, "Kha tiên sinh, ngươi có thể cho viên quản gia lui ra ngoài. Ta đã
thấy trà bánh nằm sẵn sàng trên bàn trà ở góc phòng. Phụ tá của ta sẽ túc
trực phục vụ."

Chờ cho viên quản gia khuất dạng, ông ngả người về phía trước và

tiếp tục câu chuyện, "Bản quan luôn ngẫm, thân là một Huyện lệnh, mình
cần phải sẻ chia những lo toan với các thân hào nhân sĩ địa phương, để có
thể tiếp nhận ích lợi từ kho tàng kiến thức và kinh nghiệm của họ, đồng
thời thỉnh nguyện những lời khuyên vàng ngọc từ chư vị đáng kính."

Ông mỉm cười với Quách Minh, "Thực ra ngươi không phải một bách

tính Phổ Dương, Quách tiên sinh à, nhưng do thường xuyên lui tới huyện lị
này, nên ta mạn phép vời ngươi tham gia chung."

Phớt lờ vẻ mặt ngỡ ngàng của Biện đại phu, ông tiếp lời, "Bản quan

không ngại thẳng thắn với các vị, rằng ta đang rất mong mỏi được nhận lời
khuyên từ mọi người. Bốn vụ án mạng đã xảy ra trong trấn này mà ta vẫn
mù mờ về nhân dạng của kẻ thủ ác. Nha phủ đương trong sáng, còn hắn ẩn
trong tối. Một cuộc điều đang được tiến hành, thiên la địa võng đang được
giăng khắp chốn. Mục đích của cuộc gặp này là chúng ta cùng nhau phác
thảo ra hướng đi đúng đắn nhất cho cuộc điều tra. Chắc sẽ mất nhiều ngày
trước khi chúng ta thu được kết quả, nhưng chuyện đó không thành vấn đề.
Chậm mà chắc, như tiền nhân đã dạy."

Quách Minh rướn đôi mày mỏng lên.

"Thưa đại nhân, vậy có nghĩa là thảo dân sẽ phải lưu lại Phổ Dương

trong suốt thời gian nha phủ tra án?"

"Không nhất thiết, Quách tiên sinh à. Đôi lúc, một vụ án tưởng như

nan giải nhất lại bất ngờ được phá giải, nhờ một vận may từ trên trời rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.