NGỰ CHÂU ÁN - Trang 160

Ông xé phong bì và rút ra một tờ giấy được gấp gọn ghẽ. Đó là một lá

thư dài với nét chữ nhỏ li ti như cua bò.

Liếc nhanh phần đầu, Huyện lệnh lẩm nhẩm đọc, "Kẻ này nói là sanh

nữ của mình, vốn là thị tỳ ở một nhà nào đó, đã bị bắt cóc và hành hạ dã
man. Ôi, chắc cô nương đáng thương đó đã rơi vào tay của một tên tâm
thần."

(Sanh nữ: Cháu gái)

Địch Công tiếp tục đọc một lúc trong thinh lặng.

"Ông ta còn nói rằng nữ nhi đã thoáng nhìn thấy kẻ hành hạ mình.

Hình như hắn là một nhân vật cũng có danh tiếng ở huyện này. Do thế, ông
ta đã ngần ngại rất lâu trước khi báo cáo vụ việc, trì hoãn hết lần này đến
lần khác. Tuy nhiên, vì cảm thấy những việc đồi bại như thế không được
phép xảy ra ở một trấn được trị an rất tốt, nên ông ta yêu cầu một cuộc điều
tra khẩn cấp, với các biện pháp phù hợp để ngăn chặn... Rồi, rồi, phần đó
thì bản quan tự biết. Đáng ra ông ta nên trình báo ngay lập tức. Giờ thì
danh tính của tên tội nhân đó được đề cập ở đâu nhỉ?"

Ông đưa lá thư lại gần mắt hơn, rồi lắc đầu và nói, "Không thể tìm ra

nổi, chưa bao giờ ta thấy nét chữ xấu như thế này!"

Đoạn ông ngước lên và thêm lời, "Đây, Kha tiên sinh, ngươi đọc to

phần còn lại lên giúp ta với!"

Huyện lệnh chuyền tay lá thư cho họ Kha, rồi bất chợt ngừng lại. Ông

nói với một nụ cười hối lỗi, "Không, bản quan không nên tiết lộ thư từ công
vụ cho ngoại nhân mới phải! Ta sẽ nghiên cứu nó sau vậy."

Ông gấp lá thư lại và cho vào ống tay áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.