NGỰ CHÂU ÁN - Trang 33

khắp phòng tiệc, luôn ăn nói hòa nhã với mọi người. Lão gia có muốn gội
đầu không?"

Thấy Địch Công lắc đầu, tay thợ tóc nói tiếp, "Dân làng sẽ tiếp tục

uống đến tận nửa đêm, tiểu nhân cược thế, mặc dù giờ này thì họ sẽ phải tự
bỏ ngân lượng ra mà trả! Có một tai nạn trong cuộc đua, lão gia biết đó,
một gã đã toi đời. Đấy lý do tại sao dân ở đây đều hồ hởi. Lúc này, Bạch
Nương đã có cống phẩm, rồi vụ thu tới đây sẽ đầy ắp thóc lúa cho coi."

"Ông tin chuyện Bạch Nương à?"

"Ôi lão gia ơi, tiểu nhân tin hay không thì cũng thế. Việc làm ăn của

tiểu nhân đâu có phụ thuộc vào sông nước hay đồng ruộng. Thế nên tiểu
nhân muốn giữ đầu óc thông thoáng với mọi vấn đề. Nhưng tiểu nhân sẽ
không bao giờ tự mình lai vãng đến gần rừng Mạn Đà La ở phía trên kia
đâu."

Tay thợ huơ chiếc kéo chỉ và tiếp lời, "Vì khu rừng đó thuộc về Người.

Cẩn tắc vô ưu, tiểu nhân muốn tránh chuyện phiền phức!"

"Ta cũng thế, thôi ông ngừng múa kéo quanh đầu ta đi! Thế chỉn chu

rồi, xin đa tạ. Ta thiếu ông bao nhiêu vậy?"

Địch Công trả cho người thợ vài đồng, đội lại mũ chỏm rồi đi ra.

Thiếu phụ kia tới gần ông và buông câu nhát gừng, "Ta có đôi lời

muốn nói với ông."

Huyện lệnh khựng lại và đưa ánh mắt dò xét nhìn nữ nhân. Chất giọng

danh môn khuê các và khẩu khí tự tin của nàng khiến cho ông có ấn tượng
ban đầu rằng đây thực sự là một quý phu nhân.

Nàng tiếp lời, "Vừa rồi ta có nghe ông xưng là một võ sư. Có lẽ ta có

một sự vụ cần ông tối nay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.