NGỰ CHÂU ÁN - Trang 49

biết là nương tử sẽ uổng công chờ đợi. Thảo dân hi vọng sẽ thấy Hổ Phách
ở nhà khi mình về gia trang. Lúc không thấy tăm hơi nàng đâu, lòng thảo
dân nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể làm được gì, vì còn chẳng biết nơi
hẹn gặp..."

"Ta có thể nói cho ngươi biết nơi đó", Địch Công nói. "Chỗ hẹn của

bọn họ là trang viên bỏ hoang của Đổng gia, trong khu rừng gần thôn
Thạch Kiều. Nhị phu nhân không biết Đổng Mai đã chết. Một kẻ khác biết
được vụ giao dịch đã đến thế chỗ y. Tên ác nhân này đã giết Hổ Phách và
cướp đi số vàng và cả, à... cái bình nữa! Ngươi đã nói là một lộc bình phải
không?"

"Gia trang bỏ hoang! Trời đất ơi, tại sao nàng... Ôi, nơi ấy quen thuộc

với nàng thật, dĩ nhiên rồi, nhưng..."

Họ Kha cúi xuống, mắt dán xuống đất.

Địch Công nhìn cung cách của gia chủ đầy dò xét. Rồi ông hỏi, "Tại

sao dân tình lại nói gia trang đó bị ma ám?"

Y ngẩng lên nhìn, thảng thốt.

"Bẩm đại nhân, nơi đó bị ma ám sao? Ồ, đó là bởi khu rừng Mạn Đà

La. Nhiều thế kỷ trước, khu vực này còn là một vùng đầm lầy,/rừng già âm
u với một dòng sông còn rộng hơn cả bây giờ. Huyện này là trung tâm sùng
bái Nữ thủy thần, dân chài và thuyền nhân khắp chốn đều đổ về để cúng tế
Người. Vào thời điểm đó, Mạn Đà La là một khu rừng rậm rạp, giữa rừng
già sừng sững một miếu thờ nguy nga với một bức tượng cẩm thạch to lớn
khác thường. Đều đặn mỗi năm, một nam tử bị tế sống trước án thờ."

"Tuy nhiên, sau đó, kênh đào Đại Vận Hà được mở rộng xuyên qua

vùng này và rừng rậm được phát quang. Chỉ còn lại khu rừng nhỏ bao
quanh miếu thờ là không bị đụng chạm đến, chiều theo đức tin của bách
tính địa phương. Nhưng rồi triều đình ra lệnh chấm dứt việc cúng tế mạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.