NGỦ CÙNG SÓI - Trang 100

Cô rất cá tính, đàn ông theo đuổi cô đếm không xuể, người đàn ông

đang nói chuyện với hắn chỉ là một trong số đó. Anh ta đã bị khí chất và tài
năng của cô làm cho mê mẩn, theo đuổi cô suốt hai năm. Nhưng cô chỉ nói
với anh ta một câu thế này: “Anh gì ơi... Cho em mượn cánh tay một chút,
lát nữa em trả lại.” Sau đó, cô ôm lấy cánh tay anh ta trong lúc họ lướt qua
Hàn Trạc Thần.

Khi Hàn Trạc Thần lái xe đi mất, cô ngồi khóc cả buổi chiều, anh ta đã

nói với cô: “Anh ta vốn chẳng quan tâm tới em. Nếu quan tâm, anh ta sẽ
giữ em lại, hỏi tại sao lại như vậy? Em vì anh ta như thế có đáng không?”

Cô nói: “Em là người con gái sống trong mơ mộng. Dù có cố gắng đến

mức nào em cũng không thể bước chân vào thế giới tàn khốc của anh ấy.
Em không hiểu anh ấy ngày nào cũng chém chém giết giết là vì cái gì? Em
không hiểu cái mà anh ấy gọi là tình nghĩa anh em có ý nhĩa gì? Em càng
không hiểu, rõ ràng anh ấy có thể hiểu những câu tiếng Anh mà em nói, có
thể đọc thuộc lòng luật hình sự và luật tố tụng, tại sao cứ phải trà trộn vào
xã hội đen sống qua ngày?... Điều duy nhất em hiểu được là cuộc gặp gỡ
của chúng em sẽ có một kết cục bi thương, sớm muộn cũng có ngày em
chết vì anh ấy. Nhưng em vẫn toàn tâm toàn ý ở bên anh ấy... vì anh ấy là
người đàn ông tốt.”

Sau khi Hàn Trạc Thần kể xong câu chuyện, nước mắt tôi đã thấm ướt

tóc trên gối.

“Con ngủ chưa?” Giọng hắn thật nhẹ nhàng, nhẹ đến mức có lúc loáng

thoáng nghe không rõ. Tôi không trả lời vì đang mải nghĩ.

Rốt cuộc Hàn Trạc Thần là người đàn ông như thế nào? Một người đàn

ông xấu đến như vậy, sao có thể làm cho cô gái ấy yêu đến chết cũng không
hối hận?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.