“Vâng!”
“Con đến đây xem cái này...” Hắn kéo tôi ngồi xuống sofa, lấy tờ báo
cho tôi xem. Hắn giống như một đứa trẻ vừa mới khám phá ra điều mới lạ.
“Ngày mai có một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở nước ngoài đến đây biểu
diễn, ta đưa con đi xem nhé?”
Tôi giật mình ngẩng lên, nhìn khuôn mặt hắn. Ông trời quả thực đã đối
đãi quá tốt với hắn, thời gian không hề để lại một chút nếp nhăn nào trên
khuôn mặt ấy, chỉ khiến hắn đang từ một thanh niên bồng bột lột xác thành
một người đàn ông trầm tính, sống nội tâm, khiến hắn biết quan tâm, săn
sóc, nói những lời mềm mỏng hơn với phụ nữ.
“Thiên Thiên, con làm sao thế?”
“Sao lại đối tốt với con như vậy?”
Hắn nhận nuôi tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi ngã trầy da chân,
hắn mút sạch máu bẩn trên vết thương của tôi. Khi tôi ngủ say, hắn nhẹ
nhàng đắp chăn, tắt đèn. Hắn nói hắn chỉ tin tôi, nguyện làm cho tôi bất kỳ
việc gì... Tôi không hiểu tại sao hắn lại tốt với tôi như vậy, tốt đến mức
khiến trái tim tôi như đang run lên.
Hắn nâng cằm tôi lên để tôi có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành
thể hiện trên khuôn mặt hắn.
“Ta đối tốt với con là vì...”
Đôi môi hắn sát lại môi tôi, giọng nói biến mất... Lúc đó tôi mới chợt
nhớ ra mình đã quá chú ý, chờ đợi câu trả lời của hắn mà quên cả né tránh.
Có vẻ như hắn cho tôi rất nhiều thời gian để tôi né tránh nhưng tôi đã
không trân trọng!