NGỦ CÙNG SÓI - Trang 105

con gái thì hôm nay... tôi có thể tựa lừa mình đó là nụ hôn chào buổi sáng
không?!

Cảnh sát Vu vẫn mặc bộ cảnh phục trang nghiêm, dáng người không

cao, có chút béo phì nhưng được bộ cảnh phục ấy tôn lên vẻ rắn rỏi.

Ông ta bước vào, rút ra một tờ giấy và một cây bút từ tập tài liệu, gương

mặt vẫn trang nghiêm.

Hàn Trạc Thần rõ ràng đã nhìn thấu mục đích của ông ta, ung dung ngồi

trên sofa, nói giọng hơi châm biếm: “Hiếm khi cảnh sát Vu rảnh rỗi đến
nhà tôi chơi. Mời ngồi! uống trà hay cà phê đây?”

“Không cần, tôi đến để điều tra và ghi chép lại quá trình xảy ra vụ án

hôm qua.”

Cách nói chuyện trang trọng của ông ta khiến người khác có cảm giác

hai người như kẻ xa lạ, ông ta nhất định sẽ làm theo phép công.

Tôi thực sự rất muốn nói ra chân tướng sự việc để xem ông ta có dám

ghi lại không. Đến cả tôi còn không chịu nổi cung cách giả tạo của ông ta
nữa là Hàn Trạc Thần! Hắn không hề giữ thể diện cho ông ta, cười khinh
miệt: “Ông thấy thế nào thích hợp thì viết như vậy, tôi không quan tâm!”

“Anh không quan tâm?! Đao Mẻ nằm trong phòng cấp cửu, mất một tay,

trên người có tới mười mấy chỗ xương bị rạn nứt, vỡ vụn, thận trái bị tổn
hại nghiêm trọng đã phải cắt bỏ...”

“Vần chưa chết à? Mạng lớn đấy!”

“Anh... thù sâu oán nặng đến đâu mà đánh người ra nông nỗi ấy?” Cảnh

sát Vu tức đến mức bẻ cong cây bút trong tay. Ông ta cố kìm nén cơn giận
rồi nói tiếp: “Theo giám định tỷ lệ thương tật của Đao Mẻ, hành động của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.