NGỦ CÙNG SÓI - Trang 107

tay ra, có nghĩa hắn không vui, chỉ muốn yên tĩnh một mình, tốt nhất là tôi
nên biến khỏi đó.

Khi thấy hắn lại ngồi xuống sofa, tim tôi như loạn nhịp. Tôi nhẹ nhàng

ngồi sát lại gần hắn, thử chạm vào bàn tay hắn đang nắm chặt. Một lúc sau
cũng không thấy hắn có phản ứng gì, tôi định lặng lẽ quay về phòng thì hắn
vỗ vỗ đầu tôi, cười với tôi dù nụ cười vô cùng chua chát và miễn cưỡng.

“Cảnh sát Vu, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? Tiếp tục đi!”

Cảnh sát Vu nhìn tôi có vẻ không thể hiểu nổi, định nói rồi lại thôi, ông

ta thu dọn tài liệu.

“Thôi, tôi đi đây! Anh tự thu xếp cho ổn thỏa!”

“Tôi không tiễn!”

Cảnh sát Vu chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì do dự một lúc rồi xoay

người, đổi giọng nghiêm nghị như ở chốn công sở: “Bây giờ quay đầu còn
kịp, đừng lún sâu thêm nữa...”

“Quay đầu?! ông đang nói đùa với tôi đấy à?!”

“Đã dấn thân vào xã hội đen, mấy người có được kết cục tốt đẹp... Anh

xem Trác Cửu, xem ông trùm Lôi...”

“Ông đừng nhắc đến họ trước mặt tôi.”

“Đến bây giờ anh vẫn hận tôi ư? Nếu năm đó không phải là tôi tóm anh

thì anh đã giống ông trùm Lôi, bị người ta đánh chết rồi!”

“Tôi thà chết lúc đó...” Hàn Trạc Thần càng nắm chặt tay hơn nữa,

móng tay cắm sâu vào da thịt nhuốm máu đỏ. “Đã đi đến nước này rồi, tôi
không quay đầu lại được nữa... Đại ca đã không hỏi han đến việc của băng
đảng, cuối cùng thì vẫn... Những người như chúng tôi đã đen thì đen rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.