NGỦ CÙNG SÓI - Trang 109

“Ông ấy không thể vì sự đau khổ của chú mà sống lại...” Tôi chớp chớp

đôi mắt đã nhạt nhòa vì nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, nói với hắn mà
như nói với chính mình. “… nên chú chỉ có thể nghĩ cách khiến chú quên
đi!”

Đó là kinh nghiệm tôi tổng kết lại sau nhiều năm đối mặt với nỗi đau vô

hạn dù tôi không làm được như thế.

Trong phòng khách sáng sủa, rộng rãi chỉ có hai chúng tôi, hai kẻ quằn

quại trong nỗi đau khổ vô bờ bến.

Ngày hôm sau, sau khi nghe xong buổi hòa nhạc, hắn liền đưa tôi đến

bờ biển để những kẻ theo hắn như hình với bóng đợi trong xe, không được
đi theo chúng tôi.

Tôi cởi giày, chân trần đứng trên bờ cát mịn, những vết chân chẳng mấy

chốc đã bị sóng biển cuốn đi cùng những hạt cát... Điều này khiến tôi nhớ
lại buổi hòa nhạc ban nãy. Bản dương cầm ban đầu giống như những đợt
sóng này, trong tiếng ồn ào và dưới ánh đèn nê ông, nó vẫn thật yên bình,
sau đó gió lốc ầm ầm cuốn từng đựt sóng lớn, hủy diệt tất cả... Đó cũng
chính là vận mệnh của tôi chăng?

Người đàn ông như Hàn Trạc Thần giống như mặt biển, lúc phẳng lặng

khiến tôi cảm thấy hắn điềm đạm, nhẹ nhàng, lúc dập dềnh trôi nổi khiến
tôi không thể nắm bắt được, lúc cuồn cuộn dâng trào khiến mọi thứ có thể
bị cuốn trôi, hủy diệt.

Cũng chính vì thế, hắn có sức cuốn hút kỳ lạ, bất kể là lúc trầm lặng, ôn

hòa hay nóng nảy, hắn đều khiến người luôn bên hắn là tôi có cảm giác bị
chết chìm, thậm chí có những lúc tôi cảm thấy mình như bị chìm dần vào
dòng nước không hình không bóng ấy...

Chiếc áo vest còn mang hơi ấm được khoác lên người tôi, giúp tôi xua

đi cái lạnh của gió thu. Tôi ngẩng đầu dưới ánh trăng bạc, Hàn Trạc Thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.