NGỦ CÙNG SÓI - Trang 134

“Đó chính là nguyên do đấy!” Hàn Trạc Thần nói. “Anh không muốn

làm việc phải hối hận cả đời.”

“Nhưng tại sao anh lại yêu con bé mười mấy tuổi ấy? Nó có hiểu tình

yêu là gì không? Anh nói chuyện yêu đương với nó không mệt sao?!”

Hàn Trạc Thần trầm lặng một lúc, nụ cười bỗng có vẻ chua chát. Hồi lâu

sau, hắn tựa vào sofa, thở dài: “Mệt! Chẳng còn cách nào, ai bảo anh lại
yêu phải cô bé mười mấy tuổi chứ...”

Nghe đến câu này trái tim tôi bỗng co thắt mạnh, không biết là đau đớn

hay rất hả hê?! Trong đầu tôi bỗng lẩn quẩn câu nói tương tự: Mệt! Chẳng
còn cách nào, ai bảo mình lại yêu phải hắn...

Ngón tay tôi đang cầm cốc nước chanh bỗng run lên. Tôi yêu hắn ư?

Không thể, trên thế giới này tôi có thể yêu bất kỳ ai, trừ hắn.

“Thiên Thiên!”

Giọng chị Thu có vẻ hơi lớn khiến tôi giật thót, suýt làm đổ cốc nước.

Tôi vội vã che mặt, nói nhỏ: “Chị Thu, chị nói nhỏ thôi!”

“Sao thế?” Giọng của chị chẳng nhỏ đi chút nào.

“Suỵt!” Tôi len lén chỉ những người phía đó, nén giọng thật thấp. “Để

họ nhìn thấy thì em chết luôn đấy!”

“Tại sao chứ?”

“Gã Hàn Trạc Thần ấy chính là bố nuôi của em...”

“Gã bố nuôi không bằng loài cầm thú mà em từng nói chính là Hàn Trạc

Thần á?!” Chị nói như hét, nhìn thần thái đờ đẫn của chị, tôi có thể đoán
được chị kinh ngạc đến mức nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.