NGỦ CÙNG SÓI - Trang 174

Hàn Trạc Thần cũng từng cho bố tôi hai cơ hội, nhưng...

Ông ấy vẫn là bố tôi.

Hơn nữa, người nhà tôi đều vô tội.

Tôi lấy tay ôm mặt, không muốn nghĩ ai đúng ai sai nữa!

“Thiên Thiên!” Hắn nắm lấy tay tôi, lo lắng nhìn vết thương trên tay tôi.

“Sao con lại không cẩn thận như vậy? Có đau không?”

“Đau, rất đau.” Không phải tay đau mà là trái tim...

... Con tim tôi đã bị hắn làm cho tan vỡ.

“Ta đã làm con sợ sao?!” Hắn đưa tay tôi lên miệng, nhẹ nhàng hút

dòng máu tươi đang chảy, giúp tôi lau vết máu trên mặt, dỗ dành: “Nếu con
không quen với tất cả những gì ta đã làm thì sau này ta sẽ không giết người
nữa, được không?”

“Chú có thể làm như thế không?”

“Có thể!” Hắn đắm đuối nhìn tôi, ánh mắt chứa chan tình yêu thương.

“Chỉ cần không có ai làm hại con...”

Lúc hắn nói câu này, bàn tay tôi đang đặt trên miệng hắn, hắn đã sưởi

ấm cả tâm hồn cô quạnh của tôi.

“Xin lỗi!” Tôi rút tay ra, đang định chạy trốn khỏi cái nơi khiến tôi

không thể tự kiềm chế nhưng hắn đã kịp kéo tôi lại.

“Con yêu ta, tại sao lại phải né tránh?”

“Con không yêu chú.”

“Con không yêu ta thì hãy đi đi, ta không cần con chăm sóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.