NGỦ CÙNG SÓI - Trang 176

đủ màu sắc, cả quần, mấy bộ áo vest, quần áo thể thao, đồng hồ đeo tay, ví,
cà vạt, thắt lưng... Thẻ ngân hàng hắn đưa tôi đã tiêu hết sạch.

Nhân viên cửa hàng chỉ đống đồ chất cao, hỏi liệu tôi có thể tự mang về

được không, tôi gật đầu.

“Có thể cho tôi một cái túi cỡ lớn nhất không?”

Họ đưa cho tôi chiếc túi mà ngơ ngác không hiểu. Tôi ngồi thụp xuống,

nhét từng thứ vào túi rồi kéo đi.

Tôi đi đến khi không còn sức nữa, ôm lấy cái bọc lớn ngồi ngơ ngẩn bên

đường, hết mệt lại đi tiếp.

Đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác nhớ nhung. Mới chỉ có bảy ngày mà

tôi đã vô cùng rệu rã. Đến ngày thứ mười thì tôi bật dậy khỏi đống đồ đã
mua, lao thẳng đến bệnh viện. Tôi không vào phòng thăm hắn, chỉ ngồi trên
chiếc ghế dài trong vườn hoa bệnh viện, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ
phòng hắn cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Chỉ có ông trời mới biết tôi muốn vào trong đó, sà vào lòng hắn để nói

với hắn rằng tôi nhớ hắn biết nhường nào. Tôi không muốn trốn tránh nữa,
không muốn quan tâm đến chuyện sau này, chỉ muốn chúng tôi sẽ có một
tình yêu nồng thắm. Nhưng tôi không thể vứt bỏ nỗi hận thù hằn sâu trong
lòng, ông trời đã định cho tôi một kết cục đau thương.

Tôi cắn răng đứng dậy, xoa xoa đôi chân tê nhức rồi lặng lẽ rời đi.

Yêu hắn nên tôi hy vọng hắn không còn hy vọng gì ở tôi, quên đi tình

yêu chỉ có kết cục đau thương ấy.

Tôi chơi đàn một ngày một đêm, rồi lại quấn mình trên sofa đếm từng

ngày. Mới chỉ có mười một ngày thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.