NGỦ CÙNG SÓI - Trang 179

“Ta yêu con!” Hắn dang tay hướng về phía tôi. “Kết cục tốt đẹp mà con

muốn là gì? Chỉ cần nói ra, ta nhất định sẽ làm được.”

“Con muốn... con muốn ở bên cạnh chú, mãi mãi không bao giờ xa.”

“Được!”

Tôi chạy đến, ôm chầm lấy hắn, không biết hắn có đau hay không nữa.

Tôi biết mình đã sai nhưng tôi yêu hắn, tôi không thể kháng cự nổi sự kiên
trì và kiên quyết của hắn. Vậy thì cứ yêu thôi, dùng cả đời để yêu, sống
không xa cách, chết cũng không hề cách xa.

Nếu ai đó hỏi tôi cảm thấy lúc nào là vui nhất, tôi sẽ không do dự mà trả

lời: Lúc mười bảy tuổi. Người đàn ông rất quyến rũ đã đem đến cho tôi một
ký ức màu hồng.

Phòng bệnh không có chút lãng mạn nào nhưng chúng tôi đã bên nhau

ba tháng. Có lúc hắn im lặng đọc tài liệu còn tôi đọc báo, bất chợt cùng
ngẩng đầu nhìn nhau cười. Có lúc nửa đêm tôi chợt tỉnh, mở mắt nhìn thấy
hắn đang ngủ rất say, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tay hắn. Hắn chợt mở
mắt, nắm lấy tay tôi đang định rụt lại. Có lúc tắt đèn, chúng tôi nằm trên
giường nói chuyện, tôi kể cho hắn nghe chuyện ở trường còn hắn kể cho tôi
nghe chuyện gia nhập xã hội đen. Tuy là hai thế giới không thể dung hòa
nhưng chúng tôi vẫn chăm chú lắng nghe rồi nhớ từng chuyện của nhau. Có
lúc chúng tôi cùng ăn một quả táo hay một quả chuối, thậm chí cùng ăn
một bát cơm nhưng hắn kiên quyết không chịu ăn một miếng lê1 nào tôi
gọt. Có lúc hắn như đứa trẻ con nằng nặc đòi tôi phải ngủ trên giường bệnh
với hắn và nói rằng rất muốn ôm tôi ngủ, nhưng tôi chỉ vứt gối cho hắn để
hắn coi gối là tôi. Có lúc tôi trở mình khi ngủ, chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm
tuột mấy cúc, đến sáng tôi tỉnh dậy, hắn rất nghiêm khắc nói: “Đi mua mấy
bộ áo ngủ khác, loại không có cúc ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.