NGỦ CÙNG SÓI - Trang 202

Tôi cầm chai rượu và ly rượu bước đi, không thèm gõ cửa mà xông

thẳng vào phòng riêng của Hàn Trạc Thần. Trong phòng không có nhiều
người, ăn mặc rất lịch sự, xem ra không giống với đám anh em trong xã hội
đen.

Căn phòng bỗng trở nên im lặng, mọi người đều nhìn vị khách không

mời mà tới, ngoại trừ Hàn Trạc Thần đang cúi đầu rót rượu. Tôi đưa mắt
lướt nhìn hết đám đàn ông trong phòng, tuy nhìn không rõ lắm nhưng nhận
thấy những gã đó đều chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, ục à ục ịch khiến
người ta nhìn thấy mà buồn nôn. Có một gã trông có vẻ trẻ trung, khoảng
hơn hai mươi tuổi. Tôi có cảm giác anh ta rất hào hoa, lịch lãm trong bộ
vest, trông có vẻ bắt mắt.

Tôi bước tới chỗ anh ta, nháy mắt với anh ta, cười lả lơi ngà ngà say.

Không biết là do đôi giày cao gót của chị Thu hay do tác dụng của men
rượu, tôi bỗng hụt chân, ngã nhào, may mà có người phản ứng kịp thời, vội
vàng đỡ lấy tôi.

“Cảm ơn!” Khoảng cách rất gần nên tôi có thể nhìn rõ vẻ ngoài của anh

ta, trông không đến nỗi nào, da trắng, mắt sáng, mũi cao, môi ửng hồng,
phong thái như chàng hoàng tử được cưng chiều. Nói tóm lại, đó là một
bạch mã hoàng tử rất điển trai!

Lúc tôi nhìn anh ta thì anh ta cũng nhìn lại tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh

ngạc. Anh ta vẫn rất lịch sự, giữ chút khoảng cách, hơi thả lỏng cánh tay
giữ eo tôi.

“Tiểu thư, có lẽ cô vào nhầm phòng rồi.”

“Đâu có...” Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta rồi nhìn ra sau thấy

Hàn Trạc Thần, không biết tại sao lúc đó tôi lại nhìn hắn rõ đến vậy.

Lần này vẫn không bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ thấy rượu trong ly của hắn

sóng sánh nên tôi thấy trong lòng rất thoải mái, giọng nói trở nên nhẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.