NGỦ CÙNG SÓI - Trang 205

“Tôi họ Mục... hãy gọi tôi là Mục Cảnh.”

“Ồ... tên rất hay...”

Tôi thuận miệng nói một câu nịnh nọt, vừa mới định nâng ly rượu thì

các dây thần kinh trong đầu bị rượu làm cho tê dại bỗng bừng tỉnh, đầu
không còn quay cuồng nữa.

“Anh nói gì cơ? Anh là Mục Cảnh?”

Cảnh!

Là Tiểu Cảnh ư???

Tôi không dám tin, quay ra nhìn Hàn Trạc Thần. Hắn nhìn tôi, tay càng

nắm chặt hơn, những mảnh thủy tinh vẫn còn găm trong tay hắn...

“Đưa tiểu thư về.”

Khi nhìn thấy vệ sĩ rảo bước đến bên, tôi vội tóm lấy cánh tay Tiểu

Cảnh: “Anh Tiểu Cảnh... là em...”

Vệ sĩ kéo cánh tay tôi, lôi tôi đứng dậy khỏi sofa. Tôi vẫn nắm chắc lấy

tay áo Tiểu Cảnh, không chịu thả ra, với gọi: “Anh Tiểu Cảnh, em là cô bé
trong cô nhi viện, anh còn nhớ em không?... Anh đã chăm sóc em hai
năm...”

“Thiên Thiên!” Cuối cùng Tiểu Cảnh cũng bừng tỉnh sau giây phút ngây

dại, lao đến nắm lấy cánh tay còn lại của tôi. “Em là Thiên Thiên?”

Mọi người trong phòng há hốc miệng nhìn chúng tôi, có lẽ cảnh tượng

ấy khiến họ liên tưởng đến chuyện người con gái rơi vào chốn bụi trần gặp
lại người trong mộng xa cách đã lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.