Nhìn thấy tôi gật đầu, Tiểu Cảnh liền nắm lấy tay của vệ sĩ: “Thả cô ấy
ra!”
Vệ sĩ hướng mắt nhìn Hàn Trạc Thần, bỏ tay ra, lùi về phía sau.
“Thiên Thiên!” Tiểu Cảnh vuốt mái tóc hơi ướt rồi vuốt ve khuôn mặt
đẫm lệ của tôi. Lần này ánh mắt anh không lộ vẻ kinh ngạc nữa mà tự trách
mình: “Xin lỗi, anh về muộn rồi, chắc em đã phải chịu nhiều oan ức.”
Cô đơn, tuyệt vọng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tôi như tìm lại
được người thân xa cách đã lâu, vội sà vào lòng anh, khóc thút thít: “Tiểu
Cảnh, em cứ nghĩ anh không về nữa, em cứ nghĩ đời này sẽ không còn gặp
anh nữa...”
“Là anh không tốt!” Anh ôm chặt tôi, giọng đầy hối hận. “Anh về rồi
đây, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em bị bất kỳ ai bắt nạt
nữa!”
Nghe thấy những lời này, cuối cùng tôi không kìm nén nổi nỗi khổ vì
chờ đợi trong suốt tám năm, trái tim tan vỡ bấy lâu biến thành nước mắt
thấm ướt lồng ngực ấm áp của anh: “Cuối cùng anh cũng trở về...”
Tám năm đã trôi qua nhưng anh không hề thay đổi, vẫn nhẹ nhàng, ấm
áp như trước đây, toàn tâm toàn ý bảo vệ tôi, lúc tôi bị tổn thương nhất anh
đã cho tôi một vòng tay ấm áp, một chỗ dựa.
Anh nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Sao em lại ở
đây? Anh nghe nói em sống rất tốt...”
“Em...” Tôi còn chưa biết phải giải thích ra sao.
Hàn Trạc Thần bỗng lôi tôi ra khỏi lòng Tiểu Cảnh. “Thân mật quá nhỉ?
Thân mật đủ rồi thì cùng ta về nhà, ngày mai còn phải đi học.”