Chăn vừa nhẹ vừa ấm, chất bông mềm mại chạm vào mặt, vẫn còn
hương thơm xà bông, hoàn toàn khác xa chăn bông ẩm mốc của cô nhi
viện.
Hắn vừa đi ra ngoài, tôi lại đến ngồi ở góc tường, khi đó tôi mới phát
hiện mặt sàn quả rất lạnh. Cơn lạnh như ngấm vào tận xương, buốt đến
mức khiến toàn thân tôi run rẩy.
Bỗng cánh cửa bật mở, Hàn Trạc Thần nghiêng người tựa vào cửa, nhìn
tôi, mặt không lộ chút cảm xúc. Tôi giật mình, luống cuống trèo lên
giường, ôm chăn lén nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi. Dưới ánh
trăng mờ tôi thoáng thấy hắn mỉm cười, cũng có thể là do ánh sáng mờ ảo
nên tôi mới thấy trong đôi mắt hắn ẩn chứa tình cảm vô cùng ấm áp. Hắn
nói: “Thay đổi môi trường mới nên có lẽ không quen, khó ngủ, sau một
thời gian sẽ thích nghi thôi.”
Hắn đi rồi, tôi vẫn ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ra cửa nhưng hắn
không quay lại nữa. Tôi cũng không biết mình đã đợi bao lâu, dần dần chìm
vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, tôi lại nhìn thấy bố, tôi túm chặt lấy tay áo ông gọi: “Bố
ơi! Đừng bỏ con.” Bố ôm lấy tôi. Tôi có thể nghe rõ nhịp đập đều đều của
trái tim ông.
“Con nhớ bố, nhớ mẹ!” Giấc mộng này chân thật hơn tất cả những giấc
mơ trước đây. Tôi ôm lấy bố, tựa vào vai ông khóc to: “Con biết, trời sáng
bố sẽ đi mất... con sợ... sợ lắm...”
“Trên thế gian này không có gì đáng sợ cả, chỉ là con chưa dám đối mặt
với nó mà thôi!” Bố vỗ vỗ lưng tôi cho đến khi tôi không còn thấy sợ hãi.
Đúng vậy, tôi không được sợ hãi. Ông trời sắp đặt cho tôi ở cạnh kẻ thù
không phải để tôi sợ hắn mà để tôi đòi lại thứ hắn đã nợ gia đình tôi...