NGỦ CÙNG SÓI - Trang 309

“Anh ấy sẽ không nhốt em ở đây cả đời, đợi anh ấy tin rằng em yêu anh

ấy, tin rằng em không rời bỏ anh ấy thì anh ấy sẽ cho em tự do. Em còn trẻ,
em có thời gian...”

Cảnh bị tôi làm cho bực tức, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không

đợi được tình yêu của ông ta thì đã bị ông ta hủy hoại đến phát điên rồi!”

“Em sẽ không như thế.” Tôi vẫn cố chấp bảo vệ ý kiến của mình. Tôi có

cây dương cầm, tôi có hắn, tôi sẽ không bị điên.

“Em tin anh đi, anh từng học tâm lý học, người bình thường mà bị nhốt

như thế này, chỉ sau ba tháng thì tinh thần sẽ bất thường.”

Tôi còn định phản bác lại nhưng anh cậy tay tôi đang nắm ở cửa ra.

Bình thường anh rất nhẹ nhàng, không ngờ anh khỏe đến vậy, anh cố kéo
tôi đến tận đầu cầu thang.

Không phải tôi không muốn tự do, nếu có thể lựa chọn, tôi cũng không

muốn ở trong căn phòng nhỏ bé mà không thấy bầu trời, sống một ngày
như cả một năm, nếu có thể trốn thoát, chẳng lẽ tôi không trốn?!

Tôi quá rõ tính cách của Hàn Trạc Thần, tôi trốn không nổi, kể cả có

chạy đến tận chân trời góc biển hắn cũng có thể bắt tôi về. Tôi có thể bất
chấp, nhiều lắm sau này ngày nào cũng bị hắn trói trên giường, dùng những
thủ đoạn tàn bạo hơn nữa giày vò tôi nhưng Cảnh là người vô tội, hắn sẽ
đối xử với người chọc giận hắn ra sao, tôi rõ hơn ai hết.

Nhìn thấy vệ sĩ ở sân chạy tới, tôi ra sức kéo Cảnh: “Anh nghe em giải

thích đã, quan hệ giữa em và anh ấy không như anh tưởng đâu!”

“Đợi đi ra ngoài rồi hẵng nói.”

Cảnh có chút lo lắng kéo tôi xuống cầu thang, mới đi được nửa đường,

mấy tay vệ sĩ liền vung gậy sắt đánh Cảnh, anh nhanh nhẹn né kịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.