NGỦ CÙNG SÓI - Trang 351

“Dương cầm chưa bao giờ đem lại cho tôi niềm vui.”

Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng tôi đang phải dùng tiếng đàn để

lãng quên niềm vui từng có, học cách chịu đựng đau khổ.

Bây giờ tôi đã có thể chìm trong bóng đêm, nhìn bầu trời đêm hồi tưởng

những gì đã qua mà mỉm cười, không cần né tránh, không cần lãng quên
mà nhìn thẳng vào nỗi hận trong lòng, nhìn thẳng vào tình yêu lạc lối. Tôi
đã trưởng thành, đã biết điều gì nên làm. Ngay cả lúc này hắn có đứng
trước mặt tôi, tôi cũng tự tin nở nụ cười xán lạn nhất.

Đây là lần thứ n tôi từ chối Mạnh Huân. Tôi đang định rời khỏi đó thì

một bồi bàn tiến đến, lén nhìn Mạnh Huân ngồi bên cạnh tôi với vẻ e ngại,
hai tay dâng lên một tấm séc, ấp úng nói: “Có một vị khách nói sau khi bữa
tiệc kết thúc, ông ấy muốn mời cô ăn tối...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.