NGỦ CÙNG SÓI - Trang 360

“Hàn Thiên Vu, tôi nói với cô...”

Tôi nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi, từ từ xoay người.

Hắn bước xuống xe, gió thổi chiếc áo sơ mi và mái tóc hơi rối của hắn,

dường như đã cuốn mất tính kiêu ngạo.

“Ly hôn...” Ngón tay hắn dần nắm chặt lại, nắm chặt nửa điếu thuốc vẫn

còn đang cháy dở giữa hai ngón tay. “Cô muốn nghĩ tới cũng đừng hòng.”

Tôi hiểu hắn hơn ai hết, tôi biết hắn sẽ không ly hôn.

Không phải hắn không muốn ly hôn mà hai từ “ly hôn” hắn nói ra mới

có hiệu lực.

“Tại sao tôi không thể nghĩ tới chuyện ly hôn?” Tôi cắn răng, cắn chặt

tới mức chân răng mất đi cảm giác, mọi oán giận, bực tức trong lòng một
khi bùng phát không thể thu lại. “Hàn Trạc Thần, người đàn ông đáng chết
như anh có tư cách gì để nói với tôi điều này?”

Không đợi hắn phản bác, tôi cao giọng gào lên: “Tôi quen anh mười ba

năm, anh làm gì có quyền hỏi tôi đồng ý hay không? Anh muốn giết bố mẹ
tôi thì giết, anh muốn nuôi tôi thì nuôi, anh nói tôi là của anh thì tôi là của
anh, anh nói chia tay thì phải chia tay, anh hứng thì yêu, không hứng thì
hận, anh cần tôi thì giam giữ tôi, không cần tôi thì bảo tôi không bao giờ
được để anh nhìn thấy, anh nói cưới tôi thì cưới...”

Tôi định nói không yêu thì không yêu nữa nhưng lại không nói nổi, nghĩ

một lúc, tôi kết luận: “Hàn Trạc Thần, anh nghe rõ đây, anh đồng ý cũng
được, không đồng ý cũng được, tôi nhất định phải ly hôn.”

Tôi xoay người bước đi, đôi giày cao gót gợi cảm lại lần nữa làm tôi

trẹo chân, mắt cá chân vốn bị thương lại đau buốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.