NGỦ CÙNG SÓI - Trang 37

“Rõ ràng cô giáo nhằm vào cậu rồi, người khác đến muộn đâu có bị phạt

đứng.” Bộ dạng cô ấy trông còn đáng thương hơn tôi bội phần, lại bất bình
thay tôi nữa chứ. Tôi đưa cho cô ấy một tờ giấy ăn để cô ấy lau sạch nước
mắt.

“Nữ sinh như tớ mà được cô giáo quý mến thì chắc chắn đầu óc cô giáo

có vấn đề.”

“Úi! Cậu không tự biện hộ cho mình à?”

Nói xong, cô ấy gạt nước mắt rồi tiếp tục đọc truyện.

Trong thời đại mà tỷ lệ lên lớp quyết định tất cả nghĩa vụ của giáo dục

thì có giáo viên nào nhân từ, độ lượng quan tâm một học sinh không có chí
tiến thủ như tôi. Thực ra, trước đây tôi học khá tốt nhưng sau khi nghĩ kỹ,
nếu một ngày tôi thực sự giết được Hàn Trạc Thần, may mắn thì được vệ sĩ
của hắn cho chết toàn thây, không may thì tù mọt gông, như thế học hành
làm gì chứ?

Cho đến khi nhận thức rõ vấn đề, tôi dứt khoát cam chịu lạc hậu, lên lớp

nhìn lên bảng đen mà hoa mắt, nghĩ ngợi lung tung, tối về lại cùng Hàn
Trạc Thần ngồi trên sofa giết thời gian. Vì thế mà đi thi, tôi ngồi cắn bút
hai tiếng vẫn không giải được một câu nhỏ của đề vật lý, thành tích học tập
be bét.

Khi giáo viên nói cần gặp phụ huynh, tôi thành thật nói rằng tôi không

cha, không mẹ, không người thân. Cô giáo lật xem hồ sơ của tôi, khi nhìn
thấy mục người giám hộ để trống thì không nói được gì nữa. Từ đó trở đi,
lúc nào thấy tôi chướng tai gai mắt thì cô phạt đứng vẫn là nhẹ, có lúc còn
phạt tôi chép bài đến mức tay bị chuột rút, phạt ngồi trong phòng làm việc
học thuộc bài đến mức đầu óc như muốn nổ tung, thậm chí còn phê bình
trước lớp khiến tôi ngượng tới mức chỉ muốn đào một cái hố rồi chui
xuống...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.