NGỦ CÙNG SÓI - Trang 409

Còn tôi, chẳng lẽ nỡ đi sao!

“Thần, anh có khả năng làm chủ mọi thứ trong em, sao còn phải hỏi?”

“Là vì anh không muốn cưỡng ép em, nếu em thật lòng muốn đi, anh sẽ

không...”

Tôi thở dài, quyến luyến không rời, hôn lên má hắn. “Lúc em cảm thấy

mình không còn gì cả thì giáo sư của em nói với em rằng em còn có âm
nhạc. Hai năm ông ấy dồn hết tâm sức bồi dưỡng em. Em không thể phụ
lòng ông ấy, tháng tới có một cuộc thi, em...”

“Em từng gọi vào di động của anh?”

Tôi bị câu hỏi bất ngờ của hắn làm cho choáng váng, ngoan ngoãn gật

đầu: “Vâng, rất nhiều lần.”

“Để nói gì?”

“Nói với anh về cuộc sống của em, để anh biết em sống tốt, không cần

phải lo lắng cho em.”

“À...” Ngón tay hắn vuốt lưng tôi, nụ cười rạng rỡ đầy ẩn ý nở trên môi

hắn. “Thiên Thiên... anh cũng dồn hết tâm sức nuôi em lớn, phải chăng em
nên báo đáp anh trước.”

“Báo đáp?” Cơ thể tôi vừa hạ nhiệt lại bị ám thị của hắn nhen nhóm lửa

tình. Cơ thể áp gần hắn, khát khao chờ đợi. Tôi vùi mặt vào vai hắn,
ngượng ngùng gật đầu.

“Ý của anh là anh sẽ không để em rời xa anh, có chết cũng không chịu.”

Tôi chờ đợi câu nói này của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.