NGỦ CÙNG SÓI - Trang 451

Chúng tôi không nói gì thêm nữa, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau thôi

cũng cảm thấy vui sướng đến vậy!

Điện thoại của hắn không có tín hiệu, có lẽ hắn đã rời khỏi Thái Lan.

Tôi luyến tiếc tắt máy, luôn có cảm giác hắn quên việc gì đó quan trọng,

đang vắt óc suy nghĩ thì An Dĩ Phong chỉ tấm bia hỏi tôi: “Cô còn định ở
đây tiếp tục nói chuyện với anh ấy nữa không?”

Tôi đứng dậy, nhận ra nghĩa địa này thật lạnh lẽo, u tối. “Lạnh quá, tôi

phải về rồi!”

Nhìn thấy tôi đi chân trần, hắn lắc đầu, cúi xuống trước mặt tôi: “Nào,

tôi cõng cô.”

“Ừm.”

Lưng của hắn rất rộng, chiếc áo sơ mi đen hắn mặc thật đẹp, bắp thịt săn

chắc và ấm áp.

Tôi áp người vào lưng hắn, chợt nhớ ra Hàn Trạc Thần quên việc gì:

“Ơ! Tại sao anh ấy không hỏi về con của chúng tôi?”

“Là vì tôi vẫn chưa nói với anh ấy.”

“Tại sao?”

“Nếu để anh ấy biết, có lẽ sẽ để cô mua vé máy bay ngày mai đi

Australia luôn.”

“Thật không? Sớm biết vậy thì lúc nãy tôi đã nói với anh ấy”, tôi nói

đùa.

“Anh ấy rất yêu cô.” Hắn nói với giọng chân thành hiếm có. “Vì tình

yêu của anh ấy, cô hãy trút bỏ nỗi hận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.