NGỦ CÙNG SÓI - Trang 57

Lần đầu tiên tôi gặp An Dĩ Phong là một năm trước. Hôm đó hắn ăn

mặc lòe loẹt như một con công. Quả thực hắn rất dễ gây chú ý với đôi mắt
đen nháy rất hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng lôi cuốn khác thường, trang điểm
vô cùng tỉ mỉ, xinh đẹp như một cô gái. Dù đứng cách xa mười mét vẫn
cảm nhận được sự ngỗ ngược, phong lưu của hắn. Cảm giác của tôi lúc đó
là khuôn mặt này không dùng để kiếm ăn được, có chút phí phạm của trời.
Nếu đem so sánh với Hàn Trạc Thần thì không hề thua kém.

Hôm đó, vừa mới nhìn thấy Hàn Trạc Thần, hắn vội vã đón chào, ôm

hôn thắm thiết: “Anh Thần...”, rồi như người không xương sống, dựa vào
Hàn Trạc Thần. Lúc đó, tôi không hề phóng đại, chỉ cần hắn nói một câu:
“Người ta nhớ anh chết đi được!” thì nhất định tôi sẽ nghĩ rằng giữa họ có
gian tình... May mà hắn không nói câu đó.

“Phong...” Hàn Trạc Thần chau mày, lướt nhìn áo sơ mi màu hồng nhạt

của hắn. “Sao lại ăn mặc thế này, thay đổi phong cách rồi à?”

“Thay đổi màu sắc.” Hắn liếc nhìn tôi, cười khẩy. “Cũng đâu có sành

bằng anh, tự khi nào lại thích kiểu ngây thơ như vậy? Chưa trưởng thành
à?”

Hàn Trạc Thần khẽ ho, lấy lại giọng, nói một câu mập mờ, khó hiểu:

“Trẻ con khá thuần khiết... biết nghe lời.”

“Ố...” Hắn nhìn tôi phá lên cười rồi lại nhìn Hàn Trạc Thần. “Cái khung

người mỏng manh như vậy... chịu nổi sự dằn vặt của anh không? Anh đừng
có gây ra án mạng đấy!”

Lời nói của hắn hơi quá, tôi nghe mà đỏ bừng cả mặt, cúi gằm không

dám nói gì.

Tôi chỉ còn nghe thấy giọng nói bỡn cợt của hắn: “Ôi! Đúng là thuần

khiết... thú vị thật! Khi nào em cũng phải thử mới được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.