NGỦ CÙNG SÓI - Trang 59

Gã lái xe cũng sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, vừa kịp định thần, vội

vàng nói: “Em biết, em biết. Hôm qua em thấy nó liên lạc với thằng Rắn,
chúng nói chỉ cần lấy được tiền là chuồn luôn.”

“Ngũ, dẫn nó đi tìm người.”

“Vâng.” Ban nãy Ngũ còn ra vẻ rất oai, giờ cũng sợ không dám ngẩng

đầu, khẽ vẫy vẫy tay với mấy tên đàn em, nhanh chóng lẻn ra ngoài.

“Đợi chút!” An Dĩ Phong gọi lại. “Tao cần nó còn sống. Còn nữa, nếu

không tìm được nó thì mày cũng đừng về nữa, tự xử...”

“Vâng, cảm ơn đại ca!”

Như vậy mà còn cảm ơn ư? Xem ra đại ca này rất tàn bạo.

Ngũ vừa mới đem theo cả đám người lên xe phóng đi, tôi lại nghe thấy

một loạt tiếng phanh xe. Tôi nghĩ bên ngoài có thể làm chỗ gửi xe được rồi!

Trong ký ức của tôi, Hàn Trạc Thần luôn là người rất phong độ, ăn mặc

là lượt, khí chất khác thường, ngay cả lúc giết người cũng vậy. Nhưng hôm
nay, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn không có chút phong độ nào cả. Không
áo vest, áo sơ mi ẩm ướt, chỉ cài vài cúc ở giữa, những giọt mồ hôi lăn chảy
từ tóc xuống cổ áo để mở... Xem ra rất nhếch nhác, thảm hại.

Hắn rảo bước, ngồi xuống trước mặt tôi, không hề hỏi tôi đã xảy ra việc

gì, cũng không hỏi ai đã bắt nạt tôi, chỉ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn
khuôn mặt sưng tấy của tôi rồi chuyển xuống chiếc áo rách và chiếc váy
không còn che được đùi.

Tôi không muốn khóc, không muốn mình yếu đuối chỉ biết khóc lóc.

Tôi quay mặt đi, cố gắng ngẩng đầu, mím chặt đôi môi vẫn còn vết máu,
không để nước mắt tuôn rơi. Nhưng khi hắn đưa tay ra ôm lấy tôi, người
hắn thật ấm áp, tôi không còn cảm giác hoảng sợ hay bị tổn thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.