NGŨ ĐẠI THẦN THÚ - Trang 16

Tôi ngớ người nhận ra người vừa kéo mình tránh khỏi cái thứ kia là ông

chú mặt lạnh . ngay lúc tôi đang còn thất thần vì sợ hãi ngồi dưới đất thì
ngoài cửa một tiếng xéo xèo vang lên kéo tôi về với thực tại. ông chú nọ
ngón tay gập lại theo kiểu kì quái đánh mạnh vào bàn tay chơ xương kia.
Một làn khói trắng toát ra từ bàn tay gớm giếc ấy. Cái bóng mờ ảo bị đánh
bay ra ngoài cửa. Nó lồm cồm bò dậy đứng đó mà nhìn chằm chặp vào ông
chú. Ông chú có vẻ như cũng không sợ hãi ánh nhìn của nó ,ông ấy khẻ nói
với điệu bộ khác với vẻ cục cằn sáng nay.

- Ta biết cô là cái gì... nhưng việc ai người ấy làm . ta đã nói thằng nhỏ

không biết chuyện, không hại đến cô hay người trong nhà này nên cô cũng
đừng đụng vào nó hay bất kì ai ở đây, đừng ép ta phải ra tay.

Ông chú kia giọng nói nhẹ nhang, không giận mà uy. Một lát sau bóng

dáng người con gái mờ ảo kia dần dần biến mất, biên mất trước mắt tôi một
cách thần kì. Tôi lúc này chẳng còn tin vào mắt mình nữa nhưng cú ngã đau
đớn vừa rồi khiến tôi biết mình không phải là đang nằm mơ.

- Chú..chú ơi. Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Tôi vẫn chưa hết sợ hãi ngồi dưới đất lắp bắp mà hỏi chú.

- ờ .. không có gì. Tao ngủ mơ ấy mà ... mẹ cái thứ mạnh miệng. Thanh

niên chúng mày bây giờ chỉ được cái nói phét là giỏi. đi thay quần đi rồi
hãy lên giướng. Không tao ném xuống đất đấy.

Ông chú kia nhìn tôi với vẻ mặt xem thường. Sau đó cũng không nói gì

leo lên giường ngủ. Tôi lúc này hồn vía lên mây còn tâm chí nào mà quan
tâm đến cái quần ướt, vội bò lên giường nằm co dúm lại , nghĩ đến cảnh
vừa rồi cả người cứ run lên bần bật. Ông chú nọ thấy tôi sợ đến đái cả ra
quần nên cũng thôi không bắt tôi thay quần áo gì nữa. Tôi cứ nằm đó sợ sệt
mãi lâu sau chắc vì mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.