Porthos cúi đầu tỏ vẻ tán thành.
— Vậy ta hẹn nhau, -Athos nói, - Ở một nơi thuận tiện với tất cả chúng
ta, và trong một cuộc hội kiến cuối cùng, chúng ta quy định dứt khoát lập
trường và thái độ mà chúng ta phải giữ và cư xử đối với nhau.
— Được! - Ba người kia đều nói.
— Thế các bạn tán đồng với tôi chứ? - Athos hỏi.
— Hoàn toàn.
— Vậy ở đâu?
— Quảng Trường Hoàng Gia
có tiện không? - D'Artagnan hỏi.
— Ở Paris ư?
Athos và Aramis nhìn nhau. Aramis gật đầu.
— Được rồi, Quảng Trường Hoàng Gia.
— Thế bao giờ?
— Tối mai, nếu anh muốn.
— Anh có trở về không?
— Mấy giờ?
— Mười giờ tối, được chứ?.
— Hay lắm.
— Từ đấy, - Athos nói, - sẽ ra vấn đề hòa bình hay chiến tranh, nhưng ít
nhất danh dự của chúng ta được cứu vãn, các bạn ạ.
— Than ôi! - D'Artagnan lẩm bẩm, - danh dự người lính của chúng ta bị
mất.
— Này, D'Artagnan ơi, - Athos nghiêm trang nói, - tôi thề rằng cậu đã
làm tôi đau lòng thấy cậu nghĩ đến điều ấy trong khi tôi nghĩ đến một điều
là chúng ta đã chạm kiếm đánh lại nhau. Phải, - Anh vừa đau khổ lắc đầu
vừa nói tiếp, - phải đó, tai họa rơi vào chúng ta, lại đây Aramis.
— Còn chúng ta, Porthos ơi, - D'Artagnan nói, - chúng ta hãy mang nỗi
nhục của mình về cho Tể Tướng.
— Và nhất là nói với lão ta rằng tôi không đến nỗi quá già để làm một
con người hành động.
Một tiếng nói cất lên, và D'Artagnan nhận ra tiếng Rochefort.